Từ
Ninh Hòa đi Nha Trang có một chỗ núi giáp với biển tên gọi là
Cát Lợi. Nhìn ra biển từ Cát Lợi chúng ta sẽ thấy một hòn đảo
nhỏ tên hiện nay là Đảo Khỉ.
Thời
Liên Xô cũ, người ta nuôi khỉ trên đảo phục vụ cho một mục đích
khoa học nào đó. Mỗi tuần hai lần, người ta chở khoai mì, bắp,
chuối ra đảo cho khỉ ăn. Nghe đồn có lần một nhóm công nhân chở
chuối ra đảo đã hè nhau .....lái tàu ra khơi đi vượt biên báo
hại lũ khỉ đói meo chờ miết không thấy chuối đâu !!!
Sau khi Liên Xô tan rã, chương trình nuôi khỉ cũng ì xèo chẳng
biết giải quyết thế nào. Không ai chăm sóc, lũ khỉ xổng chuồng
lên núi làm 108 anh hùng Lương Sơn Bạc. Trở về cuộc sống hoang
dã bọn khỉ tự động chia thành bầy, mỗi bầy có một con khỉ đầu
đàn coi như vua khỉ. Vua khỉ không truyền ngôi theo kiểu cha
truyền con nối. Con khỉ đực nào khỏe nhất tất nhiên được là vua.
Dấu hiệu của vua khỉ là cái đuôi của nó dựng đứng như cái cột cờ.
Một ngày đẹp trời có một con khỉ đực khác hạ gục nó, khi ấy nó
tự động cụp đuôi xuống để nhường biểu tượng vua khỉ cho con khỉ
thắng trận. Một hôm bỗng xuất hiện chương trình “đổi mới” và
đảo khỉ được lên đời, biến thành một hòn đảo du lịch. Cư dân khỉ
trên đảo bây giờ thành vốn quí.
Du khách sau khi đi tàu từ bờ Cát Lợi sẽ cặp đảo khỉ và tha hồ
nhìn đâu cũng thấy khỉ. Người ta thích thú mua những bịch đậu
phụng, bịch bắp rang để ném cho khỉ ăn. Nhưng bọn khỉ tinh ranh
không muốn hiền lành nhận của bố thí. Chúng thường bất ngờ xông
tới, áp sát rồi giựt ngay cả bịch thức ăn trên tay khách rồi
chạy tuốt vào rừng. Nếu không coi chừng, mũ nón, đồng hồ, gương
đeo mắt, thức ăn của khách cũng sẽ không cánh mà bay... Đó là lũ khỉ hoang "mất dạy ", để bù lại du khách sẽ được đến
khu hát xiệc để xem bọn khỉ nề nếp diễn trò.
Được tuyển chọn từ trong đám thảo khấu, những con khỉ diễn viên
được cho ăn ngon, được dạy dỗ và được ăn mặc đẹp. Trong chiếc áo
ngắn củn cởn, trong chiếc quần soọt có đai trông bọn chúng thật
ngộ nghĩnh.
Buổi biểu diễn bắt đầu. Các chú khỉ tất bật với công việc. Đứa
thì xay bột, đứa thì giả gạo, đứa đạp xe đạp. Có cô khỉ mặc áo
đầm cầm dù, ngồi tréo chân trên chiếc xích lô trông cũng điệu
lắm. Dầu sao mấy chú khỉ này cũng có kỹ luật và yêu nghề. Có lần
tôi nhìn thấy chú khỉ đóng vai anh đạp xích lô ba gai lạng lách,
lái một tay còn tay kia đưa ra xin kẹo. Chiếc xích lô lật nhào.
Cô khỉ ngồi ngất ngưởng trên xe lăn nhào xuống đất. Vây mà cả
hai diễn viên không nói một lời, tự động ai vào vai nấy để chiếc
xích lô lại vù vù biểu diễn tiếp.
Theo tôi trong các loài vật chỉ nên cho khỉ làm xiếc. Loài vật
này thật vui nhộn, đáng yêu và dường như sinh ra để "làm trò khỉ
"
™™™
Cách đây mấy hôm, đang ngồi trước ly cà phê buổi sớm tôi bỗng
nghe cô cháu gái khoe " Cháu mới mua cái áo khỉ này, chú thấy có
đẹp không ? " Tôi trố mắt nhìn và khen cho ai khéo đặt tên. Cái áo củn cởn mà
cháu tôi khoác bên ngoài chiếc áo vưa bó sát vưà dài thậm thượt
trong khi cái quần lại quá ngắn, quá chật làm tôi liên tưởng
ngay đến những diễn viên trên đảo khỉ. Áo khỉ. tên hay thật!!! .
Mấy ngày nay ra đường tôi mới biết mô đen áo khỉ đang ăn khách.
Trên đường phố Ninh Hòa, những cô bé mặc áo khỉ trông thật vui
nhộn dễ thương như những con khỉ nhỏ. Mặc cho thế sự thăng trầm,
mặc cho bao trò đảo điên của người lớn cứ tiếp diễn, bọn trẻ nhỏ
cứ hồn nhiên với những niềm vui nhỏ bé.
Nguyễn Phan Lê
Ninh Hòa, 8/6/2007
No comments:
Post a Comment