Charles An Faiys
Có thể hiểu ngay lập tức
rằng: cô ta đây rồi. Với kinh nghiệm, anh nhận ra những người như cô ngay từ
cái nhìn đầu tiên. Thậm chí, anh còn tự giễu cợt là có thể viết cả một cuốn
sách về "Nghiệp vụ" của mình. Những cuốn sách nhằm dạy người ta một
cách thức gì đó thường bán rất chạy. Con người vốn ưa tìm hiểu, ví dụ chơi golf
như thế nào là đúng cách, nên nấu ăn thế nào... Còn trong lĩnh vực của mình,
anh đã là một chuyên gia thực thụ.
Pha đầu tiên trong kế hoạch lần này của anh có tên:" Lựa chọn nạn
nhân". Người đàn bà đang ngồi đối diện với anh trong nhóm người có số phụ
nữ đông hơn nam giới kia có vẻ đầy hứa hẹn. Song chưa đủ. Cần phải có một số
điều kiện khác nữa để có thể thành nạn nhân. Quần áo. Dứt khoát phải là các bà
lịch sự, càng giàu cócàng tốt. Nếu tài sản của họ do thừa kế, từ đời này sang
đời khác, sẽ ko hợp với công việc này. Theo tính toán của anh, phải là những
phụ nữ muốn gây ấn tượng mạnh, lịch sự một cách lộ liễu, đeo đủ loại trang sức,
tóc để theo kiểu độc đáo, lạ mắt. Họ thuộc hạng người vốn từ lâu khao khát tiền
bạc và một khi đạt được nó, họ đều muốn tận hưởng cuộc sống! Chính người phụ nữ
đang ngồi kia thuộc hạng người nói trên: quần áo, đồ trang sức và tác phong của
cô ta đã khẳng định điều đó.
Tới đây tạm kết thúc giai đoạn một, hay là pha đầu tiên.
Cần một thời gian vừa đủ để tiến tới giai đoạn hai, đó là :"Làm
quen".Chiếc tàu thuỷ mà họ đang cùng đi sẽ du hành trong mấy tháng. Điều
này tạo cho anh khá nhiều cơ hội. Ko có dấu hiệu gì cho thấy sẽ có rắc rối
trong giai đoạn này. Với một người đàn ông có ngoại hình khá, trông như đang
thành đạt, đã qua mùa xuân thứ nhất, điều đó hoàn toàndễ hiểu. Hầu hết các quý
bà, quý cô ngồi một mình trên boong hoặc trong quầy bar trên tàu đều ôm hy vọng
làm quen với một ngưòi đàn ông nào đó. Anh đã trải qua một vài cách tiếp cận.
Vờ đi ngang chỗ cô ta ngồi, vấp nhẹ chân vào ghế, cúi đầu lịch sẹ xin lỗi rồi
nhẹ nhàng bỏ đi. Quan trọng là làm sao để cô ta kịp nhận diện mình. Để sáng hôm
sau, khi gặp lại, anh có thể chào:"chúc một buổi sáng tốt lành" thì mọi
chuyện xem ra rất tự nhiên.
Nhưng cô ta đã đứng lên sớm hơn dự tính của anh. Cô có vẻ nên nóngnhìn đồng hồ.
Chắc cô ta muốn lên boong xem phim. Buổi tối đầu tiên trên sàn, các bà, các cô
độc thân thường đi xem phim. ANh đành đi theo cô, nhưng ko dám đến gần quá. Giá
như cả hai cùng đi thang máy thì đỡ hơn. Bỗng cô ta mất hút. Anh vừa thất vọng,
vừa tức tối, chạy trở lại chỗ cũ. Chợt anh trông thấy cô đứng kia, đang bối rối
lo lắng.
- Cô muốn tìm gì chăng?- Anh hỏi, giọng lễ phép.
- Vâng tôi ko biết thang máy ở đâu - Cô trả lời và đỏ mặt.
- Buổi tối đầu tiên thường xảy ra những chuyện như vậy - Anh an ủi cô - Thang
máy ở khoang bên kia.
- Cảm ơn ông. Tôi... tôi chưa bao giờ đi tàu thuỷ.
- Tôi hy vọng chuyến hải trình đầu tiên này sẽ làm cô hài lòng.
Anh cúi chào và bỏ đi. Hôm nay như thế là vừa đủ.
Sang giai đoạn ba, yêu cầu đặt ra là anh phải vào vai một người đối thoại thật
xuất sắc, hấp dẫn.
Sáng hôm sau, khi hai người đang nói chuyện vu vơ, anh hỏi thăm phải chăngchồng
cô vừa mới mất. Anh được biết là cô chưa có chồng. Anh đáp lại là đã goá vợ. Đó
là sự thật. Chỉ có điều anh giữ chặt trong lòng là cô ko phải là bà goá. Chớ
nên dính đến các bà goá. Họ quá sành sỏi về đàn ông và rất hay nghi ngờ mấy anh
chưa vợ. Còn những người đàn ông đã phải chôn cất vợ mình thườgn làm thức dậy
trong lòng phụ nữ sự cảm thông. Từ cảm thông xuất hiện cảm xúc. Còn từ cảm xúc
là sự thu hút. Và thế là:xong!
Người phụ nữ kể rằng mẹ cô vừa qua đời. Người mẹ đã chăm sóc và giám sát cô cho
tới cuối đời mình. Nhưgn giờ đây, khi có được tự do và tiền bạc, cô lại ko biết
phải làm gì với chúgn. Vì thế, cô quyết định đi du lịch. ANh kiên nhẫn lắng
nghe cô nói. Phần lớn những người phụ nữ mà anh quen biết từ trước tới nay đều
ko biết phải làm gì với bản thân và tiền bạccủa họ. Và anh sẵn sàng giúp họ
giải quyết một lúc cả hai vấn đề trên.
Cuộc hành trình vẫn tiếp tục. Càng ngày họ càng hay gặp nhau hơn.
Buổi tối cuối cùng, họ đứng bên nhau trên boong tàu. ánh trăng toả xuống vai
họ, tay cô nằm trong tay anh.
- Từ lâu tôi luôn cảm thấy cô đơn, trống trải- Anh xúc động thì thầm và nghỉ
lấy hơi một cách đầy ý nghĩ - Chuyến đi này với tôi sẽ là một kỉ niệm đặc biệt.
Tôi hy vọng cô cũgn cảm thấy thế.
- Vâng, đúng vậy- Cô khe khẽ đáp.
- Sáng mai, tất cả sẽ chấm hết.
Cô ngước nhìn anh, ánh mắt buồn bã.
- Cô cho phép tôi được gặp lại cô chứ?
- Tôi sẽ rất vui - Cô ko giấu giếm tình cảm của mình.
Vài tuần sau đó khi anh ngỏ lời hỏi cô có đồgn ý cùng anh đi hết mùa thu của
cuộc đời ko, thì cô gật đầu với sự kiêu hãnh. Họ quyết định tiến hành hôn lễ,
càng sớm càng tốt.
Nhưng ngài Grows xuất hiện. Đó là luật sư của gia đình cô, ông ta rất lo lắng
trước những dự định của thân chủ mình.
- Tôi được biết là ông và vợ chưa cưới của ông muốn lập di chúc chung nhau tài
sản thừa kế. Điều đó cũng bình thường. Nhưng tôi chưa hề biết ông là ai.
- Đúng như vậy thưa ông Grows. Tuy nhiên, ông cso thể tìm hiểu về tôi qua tài
khoản của tôi ở nhà băng. Tôi có đầy đủ cơ sở vật chất để đảm bảo một cuộc sống
tốt đẹp cho vợ tương lai của tôi.
Luận cứ rất chắc chắn và ông luật sư ra về.
Đám cưới diễn ra suôn sẻ. Đó là bước đệm cho giai đoạn cuối cùng. Chỉ còn một
bước nữa thôi nên anh ko muốn vội vàng. ANh quyết định đóng vai người chồng
hạnh phúc thêm một thời gian nữa. Sao lại ko nhỉ? Vợ anh đã tôn thờ anh. Nàng
đáp ứng mọi đòi hỏi thất thường của anh, hết sức chiều chuộng anh. Nàng mang
bữa điểm tâm vào tận giường cho anh. Và anh đã ở sát giới hạn "nghề
nghiệp"của mình, đã muốn phủ nhận ý nghĩa của đời mình. Anh lặn ngụp trong
kế hoạch mà anh đã đặt ra. Đến nỗi một sáng kia, anh ko thể phân biệt được mùi
vị lạ trong tách cà phê. Năm phút sau đó thì anh đã hoàn toàn mất hết khả năng
để phân biệt nó.
Sau đám tang, Grows đến thăm cô ta, hồ hởi vỗ vỗ bàn tay cô ta:
- Em yêu, lần này thì mình thắng rồi.
- Nhưng hắn chỉ có mỗi 50 ngàn đô- côta giận dữ ngắt lời- chẳng bõ công phải cố
gắng đến thế....
(Diệu Lý dịch)