Saturday, August 25, 2012

HỒNG NGỰ MÙA TRĂNG


hong ngu Phong Vũ

Vũ đứng hút thuốc bên dưới hàng cây ô môi. Con đường tỉnh lộ dài hun hút, chạy dọc theo con kinh, giờ cũng vắng xe. Vũ nhìn đồng hồ , đã gần bốn giờ chiều. Nhưng chị Thùy vẫn chưa đến.
Chiếc xe đò chạy xuống từ Cần Thơ, và bỏ chàng xuống ngã ba này, đã khuất bóng tự nãy giờ. Vài người lái xe ôm đến gạ gẫm, nhưng Vũ có hẹn để Thùy đến đón. Vũ ngồi xuống bên gốc cây, đốt thuốc tiếp. Sự im lặng của cánh đồng bên đường, như trùm lên cảnh vật nét hiu quạnh của buổi chiều nơi thôn dã. Vũ mơ màng nhắm mắt. Có tiếng xe gắn máy dừng lại bên cạnh. Tiếng của Thùy gọi "Vũ, Vũ !". Một bàn tay mềm mại đặt lên vai và lay chàng. Vũ mở bừng mắt ra khỏi cơn ngũ gà gật. Thùy đang nghiêng người xuống từ trên xe, mái tóc dài lòa xòa bên dưới chiếc mũ vãi trắng. Chiếc Dreamer màu nho chín vẫn nổ máy ròn rã. Vũ đứng dậy, xách túi hành lý và ngồi lên xe sau lưng Thùy. Chàng bối rối không biết nên vịn vào đâu, thì Thùy đã nắm lấy tay chàng , và đặt lên hông nàng. Vũ nghe một cảm giác ngây ngất, khi bàn tay chạm vào chiếc hông mềm của người đàn bà. Thùy gương mặt chợt đỏ ửng qua sự va chạm tự nhiên này. Nàng đạp số xe và vặn tay ga. Chiếc xe lướt đi trên tỉnh lộ. Gió từ cánh đồng trống thổi rười mượi mát. Có những sợi tóc bay theo gió vướng lên mặt, lên mũi Vũ. Mùi hương dìu dịu của tóc, của thân thể Thùy phã vào khứu giác chàng. Vũ như say lơ mơ... Con đường buổi chiều vắng ngắt. Họ băng qua những cánh đồng vàng lúa chín, nhấp nhô lượn sóng trong gió thổi. Những cánh vườn chạy dài thấp thoáng, những hàng dừa trĩu nặng trái đong đưa. Những thửa ruộng thoáng nắng vương, bên con rạch nhỏ dẫn nước vào nương nhấp nhánh nắng. Những con trâu dầm mình trong ao vũng, khểnh đôi sừng cong vút lên, hiền từ nhìn người đi ngang. Vũ hỏi Thùy, tiếng bạt trong gió :
- Bé Lan đâu rồi?
Thùy nghiêng đầu lại trả lời :
- Chị đưa bé về chơi bên bà ngoại với các chị em họ của nó hồi trưa, vì ngày mai là thứ bảy.Thứ hai chị sẽ đón nó về.
Vũ mĩm cười tự nghĩ " A, một cuối tuần chỉ có hai người với nhau mà thôi "! Thùy cũng đang có cùng một ý nghĩ. Mắt chăm chú nhìn đường, nhưng đầu óc nàng nghĩ ngợi lang mang...Mình có liều lĩnh qua không? Khi đưa bé Lan về ngoại. Nhà sẽ vắng vẻ, mình và Vũ sẽ đối diện nhau suốt hai ngày. Chuyện gì sẽ đến giữa hai người hở?
Thùy thấy lòng chợt dấy lên nỗi lo lắng, pha lẫn sự rộn ràng ! Thùy thấy thích thú như đang sắp dấn thân vào vào một cuộc thử thách. Rạo rực, hồi hộp như sắp khám phá một điều gì bí ẩn, mà tự bấy lâu nay cứ canh cánh bên lòng. Con tim sắp phải lên tiếng rồi đây ! Riêng Vũ cứ mãi mê dõi mắt theo cảnh vật hai bên đường. Theo nhịp lắc lư của xe, hai bàn tay chàng vô tình ôm chặc lấy bờ hông của Thùy. Ngực Vũ chạm sát vào lưng Thùy, vòng lưng thon nhỏ, cong cong qua lớp vải áo mỏng. Bờ eo vẫn thon gọn và chắc, dù là một thiếu phụ đã có một con. Những cơn gió đồng nội thổi mát rượi. Cạnh đường là con rạch nhỏ. Thỉnh thoảng vài con chim sáo sậu, vụt đập cánh bay lên, buông tiếng kêu chim chíp trong cánh đồng vắng vẻ.
Xe chạy lên một cây cầu xi măng dài. Dòng sông bên dưới lặng lờ chảy, đục ngầu màu phù sa đỏ quạch. Vũ biết đây là dòng kinh Vĩnh Tế chạy ra từ Châu Đốc. Nhiều nhà cửa cất hai bên bờ kinh. Qua hết cầu, đi một đoạn thì tới một ngã ba. Thùy quẹo xe vào một phố chợ bên đường. Xe dừng trước cửa một ngôi quán ăn nhỏ, nhưng bài trí khá tươm tất. Vũ xuống xe, ngơ ngác nhìn quanh đoạn theo Thùy vào quán. Thùy chọn một bàn kín đáo trong góc quán. Vừa đặt ví xuống bàn cô vừa nói:
- Hôm nay mời Vũ ăn món hủ tiếu Nam Vang ở đây nghe. Món này có tiếng là ngon của quán này.
Đang đói meo vì trưa giờ chưa có ăn thứ gì, Vũ gật đầu đồng ý ngay. Chàng tháo đôi kính mát ra bỏ vào túi, và nói:
- Hôm nay xuống vùng của chị rồi. Cho Vũ ăn món nào thì Vũ sẽ ăn món đó thôi.
Tôi cũng nghe mấy người lính nói ở đây hủ tiếu nấu ngon lắm. À mà ở đây là chợ nào vậy chị?
- Đây là chợ quận của Hồng Ngự. Vũ không biết cũng phải, vì tàu của Vũ chỉ ghé các chợ nhỏ vùng này, nằm dọc theo sông Cửu Long mà thôi. Từ đây có đường xe chạy lên Kiến Phong, Châu Đốc hay Cao Lãnh...
Quán xế chiều vắng khách. Nắng chiếu nghiêng, đổ dài các bóng cây thốt nốt cao, rậm rạp những tàu lá và các buồng trái nâu đen.Ngôi chợ bên kia đường vẫn còn người mua bán. Các chiếc xe lôi neo khách, nằm lim dim đợi khách từ chợ về. Gần đó là bến xe đò, nơi có hàng gánh bán bưng nhộn nhịp, tụ theo hông các xe sắp rời bến. Thùy ăn nhỏ nhẹ. gắp từng cọng bánh trắng mềm bỏ vào thìa, rồi mới thong thả đưa vào miệng. Vũ ăn nhanh vì đang đói bụng. Thỉnh thoảng khi nâng ly trà lên uống, Vũ lén nhìn Thùy đang ăn. Chiếc miệng nho nhỏ, xinh xinh qua lớp son nhạt hồng. Đôi hàm răng đều và trắng nuột, khi cười lại lộ chiếc răng khểnh có duyên. Vũ thầm nghĩ- tại sao một người đàn bà đẹp như thế, lại phòng không chiếc bóng, gần sáu năm sau ngày chồng lìa trần. Chồng Thùy khi xưa là một huynh trưởng trong đơn vị của Vũ. Tuy cách nhau ít tuổi, nhưng hai người đã thân với nhau như anh em. Có một lần anh ấy đã cứu Vũ, khi chàng bị thương. Lần ấy chiếc giang đỉnh của Vũ bị trúng mìn, Vũ bị văng khỏi tàu và chìm xuống nước. Anh ấy đã vòng tàu lại, và trong cơn mưa đạn của địch bắn ra từ bờ, anh đã liều lĩnh nhảy xuống sông lặn, và túm tóc Vũ kéo lên tàu. Từ đó hai người càng gần gũi nhau hơn. Anh ấy có người vợ trẻ nhỏ tuổi hơn cả Vũ. Một đêm, địch tấn công vào căn cứ. Khi ấy tàu anh đang đi tuần tiểu, vội vã chạy trở về đến đầu ngọn cù lao thì bị địch phục kích bắn cháy, và anh đã từ trần sau khi được đưa về quân y viện .Vũ được cử làm sĩ quan đại diện đơn vị về đưa tang cho anh. Nhìn người vợ trẻ khóc thảm thiết trước chiếc quan tài phủ cờ vàng, và đứa con vừa tròn năm tuổi mắt ngơ ngác, Vũ thấy lòng mình vô cùng đau xót. Từ đó, Vũ thường ghé lại thăm hỏi chị và cháu, như lời ủy thác của anh trước khi nhắm mắt. Sau khi chồng mất được một năm, chị và con về quê mẹ, sống ở quận Hồng Ngự. Với mãnh vườn rộng nhiều mẫu của cha mẹ để lại, chị sống dư dã với huê lợi thu từ cây ăn trái. Mỗi năm nhiều vụ, lái buôn họ đến thầu mua các loại trái trong vườn. Tháng trước tàu Vũ đi công tác ngang qua, Vũ lên nhà thăm chị và cháu. Hứa sẽ về phép đến chơi với chị đôi ngày.
Có tiếng còi từ chiếc xe đò giục khách, Vũ chợt giật mình ra khỏi dòng suy nghĩ.
Tô hủ tiếu trước mắt đã hết sạch. Thùy đang lui cui soi bóng trong gương tay. Vũ đứng dậy ra quầy trả tiền. Nhưng ông chủ nói đã tính xong rồi. Vũ trở lại bàn cám ơn Thùy, và nàng mĩm cười nói :
- Thôi ta đi nhé !
Ra ngoài cửa, Vũ nói với Thùy :
- Bây giờ tôi hết buồn ngủ rồi. Để tôi lái xe chở Thùy nhé. Thùy đưa chìa khóa cho Vũ, rồi ngồi lên sau lưng Vũ. Nàng ôm hông Vũ rất tự nhiên, chớ không ngại ngùng...Theo lời Thùy chỉ, Vũ lái xe theo con đường lộ đá chạy dọc theo bờ sông. Trời chiều gió mát thổi hây hây. Vũ thấy tỉnh táo hẳn. Một cảm giác rạo rực trổi lên mỗi khi bờ ngực của Thùy chạm vào lưng Vũ. Cảm giác ngây ngất, hoang mang?
Xe chạy được khoảng mười lăm phút thì đã đến nhà Thùy. Ngôi nhà ngói đỏ, tường gạch, nằm trên chiếc sân rộng có hàng rào cây dâm bụt vây quanh. Những chiếc bông đỏ tươi màu son, nở rộ như cười vui với chủ vừa trở về. Vũ đẩy xe lên hàng ba. Thùy mở khóa cửa, và quay lại nói :
Chào đón Vũ đến thăm nhà quê của chị nhé ! Vũ mĩm cười, quảy chiếc túi xách bước vào nhà. Trên bàn thờ giữa nhà, tấm ảnh chân dung của anh, nhìn Vũ với nụ cười độ lượng và khoan dung. Trong hình anh như thầm nói : "Anh vui và mãn nguyện vì Vũ về đây với Thùy ".
Thùy vào buồng trong. Giây lát sau nàng bước ra trong bộ áo bà ba màu tím nhạt , và chiếc quần mỹ-a đen bóng. Vũ đứng lơ ngơ chưa biết làm gì, thì Thùy nắm lấy cánh tay Vũ và kéo ra sau nhà, nàng nói :
- Vũ tắm đi. Đường xa chắc mệt lắm rồi. Để chị đi hái dừa cho Vũ uống. Và nấu chè để tối mình ngắm trăng ăn chè nghen.
Vũ mĩm cười bước ra sân sau. Chàng cổi bộ quần áo lính ra, chỉ còn lại chiếc quần ngắn và đến bên hàng lu sành, múc nước và xối lên đầu. Làn nước mát mẻ làm Vũ thấy khoan khoái. Chàng tiếp tục xối nước lên thân thể. Thùy ra trước sân, cầm chiếc câu liêm có cán tre dài, đưa lên buồng dừa và giựt xuống. Một trái dừa đứt cuống rơi xuống, kêu đánh bịch trên đất mềm, và tiếp theo là vài trái khác... Tắm xong mát mẻ, Vũ chỉ mặc chiếc áo may-ô, và chiếc quần tây dân sự dài. Chàng ra trước hàng hiên xem Thùy đang vạc dừa bằng chiếc dao phai nhọn mũi. Nàng đổ nước dừa vào ly và đưa cho Vũ. Vũ cầm lấy và uống ừng ực. Nước dừa ngọt vô cùng, chạy đến đâu khoan khoái ruột gan đến đó. Vũ dành việc bổ quả dừa làm hai, và dùng bàn nạo, cạo cơm dừa ra cho Thùy, để nàng vắt nước cốt nấu chè.
Buổi chiều sau vườn có tiếng chim xôn xao về tổ. Chúng nói chuyện với nhau bằng đủ thứ âm giọng. Mặt trời chói ánh đỏ rực xuống mặt sông trước nhà. Rừng rực những viên than đỏ như ai rắc xuống mặt nước. Vài chiếc ghe thương hồ mõi mệt chạy ngang. Chắc họ cũng đang tìm bến để ngơi nghĩ qua đêm. Thùy bắt nồi chè đậu trắng, và nồi cơm nếp lên bếp. Làn khói xanh lững thững bốc lên, và loãng dần theo cơn gió chiều. Vũ ngồi hút thuốc trên thềm nhà bếp. Thùy ngồi trên ghế tẫn mẫn vắt nước cốt dừa ra tô. Cảnh vật vô cùng nhàn nhã đối với Vũ. Bao năm trời trong cuộc sống quân ngũ , chàng đã phải vội vả, tất bật trong các công việc, nhiệm vụ hàng ngày. Hầu như quên đi những phút giây thư thái như chiều nay. Vũ lên tiếng phá tan bầu không khí yên lặng :
- Chị Thùy này, hình như đêm này là rằm phải không. Mùng mấy rồi vậy chị? Tôi thấy trăng bắt đầu lên rồi đó.
Thùy nhìn Vũ, ánh mắt có chút gì mơ màng :
- Đúng rồi đó Vũ, đêm nay là rằm lớn tháng năm. Trăng sẽ rất to, và nước sông sẽ lớn đầy. Thùy đang nấu chè đậu trắng và nếp để cúng rằm, và cúng anh. Thùy nhớ anh và Vũ luôn thích chè đậu phải không?
Vũ chợt bâng khuâng nhớ lại anh, chồng của Thùy. Khi anh còn sống, Vũ thường về chơi nhà anh, và đùa giỡn với bé Lan. Và chị Thùy cũng hay nấu chè cho hai ông hảo ngọt cùng thưởng thức.
- Chị nấu đi, để tối nay Vũ cùng ăn với chị và anh như ngày nào... Tia mắt Thùy trong khoảnh khắc như thoáng ướt long lanh. Nàng nhớ lại những kỷ niệm xưa, những yêu dấu cũ. Hay những hoan lạc một thời, mà nay đã biến mất, không còn tâm tích trong cuộc đời nàng. Nàng vẫn còn xuân sắc, cơ thể nhiều khi vẫn rạo rực trong đêm. Nhưng ôi, những đêm trống vắng, lạnh lùng. Nàng hay thoáng nghĩ về Vũ, nhưng rồi lại không dám nghĩ xa hơn... Thùy cứ đứng vân vê mãi bột. Nồi nước đã sôi nảy giờ mà Thùy vẫn chưa vò xong mấy viên chè trôi nước. Tâm trí nàng cứ nghĩ ngợi mông lung. Vũ đang ngồi đó, rất gần, như nàng thường mơ ước. Nhưng gần nhau rồi, nàng lại đâm ra bối rối, chống đở, và thậm chí muốn trốn chạy những ý tưởng trong con tim.
Vũ đứng lên vặn bớt lửa trên bếp cho Thùy. Chàng nhìn thấy được nét bối rối của chị. Thùy có biết đâu Vũ cũng đang có cùng tâm trạng. Những ngày xa nhau thì mong đợi. Nhưng khi có nhau trong tầm tay rồi thì chút đạo nghĩa vẫn còn ngăn trở họ. Như vậy có quá đáng không? Một người em kết nghĩa và một người chị tinh thần có quyền yêu nhau không? Khi còn cách xa thì họ nghĩ rằng, hãy tìm đến bên nhau rồi sẽ cùng vượt qua rào cản cuộc đời để cùng yêu nhau. Để được sống thật với trái tim. Và còn lời trăn trối của người năm xưa nữa ! Muốn Vũ thay thế anh để nhận lấy trách nhiệm - bảo bọc cuộc đời của Thùy và đứa con gái. Vì anh ấy tin tưởng ở con người Vũ. Thế tại sao Vũ trốn chạy bấy lâu nay? Tại sao Vũ không nhận lấy trách nhiệm như lời anh gởi gấm ? Không ! Vũ không trốn chạy, bằng chứng là chàng đã quay về hôm nay. Mấy năm nay, Vũ chỉ muốn kiểm nghiệm lại lòng mình, và cả của Thùy nữa. Họ không muốn đến với nhau trong sai lầm. Và năm tháng đã chứng minh cho sự chung thủy của lòng người. Thùy vẫn ở vậy, đợi chờ Vũ lên tiếng... Vũ thấy hình như Thùy sắp bật khóc. Khóe mắt nàng long lanh nước trong ánh lửa của chiếc bếp. Vũ xúc động, cầm lấy bàn tay Thùy và kéo nàng vào lòng mình. Thùy chợt bật khóc. Nhưng là tiếng khóc của nghẹn ngào, hờn tủi, pha lẫn niềm sung sướng và hạnh phúc. Nàng vùi đầu vào ngực Vũ khóc tấm tức. Bờ vai nhỏ nhắn của nàng run run. Vũ im lặng, ôm trọn nàng vào lòng ve vuốt. Ngôn ngữ trong giây phút này là vô nghĩa. Hãy để con tim cùng hòa quyện vào nhau. Một lúc sau Thùy ngưng tấm tức. Nàng ngước nhìn Vũ và nở nụ cười bẽn lẽn. Lệ vẫn ứơt nhòe khóe mắt nàng. Thùy rời Vũ và bắt đầu bỏ từng viên bột đã bọc nhân đậu xanh vào nồi nước đang sôi và réo gọi, chờ đợi nãy giờ... Ngoài sân trăng đã lên khỏi ngọn dừa. CHòm xóm nhà nhà đã lên đèn từ lâu. Căn bếp của nhà Thùy lấp loáng ánh lửa. Nhà trước vẫn chưa bật đèn. Vũ và Thùy ngồi thầm thì nói chuyện bên bếp lửa để canh nồi chè.
Nồi cơm nếp đã chín. Thùy đơm ra hai dĩa lớn. Một để cúng và dĩa kia sẽ là phần của hai người. Nồi gà thì đã ngưng lửa nãy giờ. Vũ vớt gà ra dĩa, trong khi Thùy vo gạo đổ vào nồi nước luộc gà để nấu cháo. Thùy sung sướng thầm nghĩ- sao mà giống cảnh hai vợ chồng son đang sống trong một mái ấm gia đình. Chồng phụ giúp vợ việc nhà việc cửa.Riêng Vũ thì cảm động lắm. Đây là lần đầu tiên chàng được hưởng một không khí đầm ấm của gia đình đúng nghĩa.
Một lúc sau thì nồi cháo đã chín. Thùy nêm nếm cho vừa ăn. Trong khi Vũ phụ Thùy thái hành xanh ra nhỏ để rắc vào cháo. Nồi chè cũng vừa tới. Thùy tắt lửa và múc chè ra chén để cúng. Vũ phụ Thùy đem hai chén ché, hai dĩa sôi, và hai chén cháo ra nhà trước. Thùy đặt thức ăn lên bàn thờ chồng. Trong khi Vũ đặt dĩa cúng xuống bàn thờ ông thổ địa trong góc nhà. Thùy gọi Vũ qua thắp hương để khấn vái anh.
Vũ bật quẹt thắp ba nén hương. Cặm vào bàn thờ thổ địa một nhánh, xong trao cho Thùy một ánh. Hai người cùng chấp tay, đứng van vái trước bàn thờ của anh. Vũ nhìn ảnh người anh. Nụ cười trong đó hình như rạng rỡ hơn. Ánh mắt anh như chấp nhận cho tình cảm của hai người. Anh hẵn đã siêu thoát từ lâu. Nhưng anh chắc sẽ phù hộ cho hai người thân yêu được hạnh phúc. Thùy lầm rầm khấn vái lâu hơn. Chắc hẳn nàng đang xin phép người xưa để được đi bước nữa. Anh độ lượng khoan dung khi sinh tiền. Thì chắc hẳn anh càng khoan dung hơn cho ngừơi còn ở lại. Nhìn từ khung cửa, ánh trăng sáng vằng vặc trên sông. Khoảng sân gạch tàu lộng gió mát. Thùy trở vào bếp, khuân ra tô lớn cháo. Dĩa thịt gà luộc xé phay trộn với rau răm. Đôi chén và muỗng đủa. Vũ bày mọi thứ ra trên chiếc ghế ngoài sân gạch. Hai kẻ yêu nhau cùng ngồi thưởng thức mùi vị cháo tối. Hương gió đồng nội thổi len vào từ sau vườn nghe mát rượi lòng người. Thủ thỉ trò chuyện với nhau giây lâu. Thùy vụt đứng dậy vào nhà lấy một chiếc áo len khoác vào người . Nàng trở ra và nói với Vũ :
- Mình đi dạo chơi nghen. Thùy muốn cho anh ngắm cảnh ở đây.
Vũ đứng dậy, cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Thùy và cùng đi ra cổng. Hai người đi bộ dọc bờ sông rộng. Trên mặt nứơc có những ánh đèn lắc lư của các xuồng câu, đang thả trôi theo dòng. Đến một lối rẽ, Thùy nắm tay Vũ bước vào một khu vườn âm u. Hoa trăng rơi rải rác qua các chòm lá, óng lánh sáng trên nền đất. Vũ theo Thùy bước len lõi qua các hàng cây, liếp vườn, vài chiếc cầu gỗ, và sau cùng ra đến bìa vườn. Vũ sững sờ nhìn cảnh vật trứơc mắt. Mặt nước sóng sánh bao la đến vô cùng tận. Bóng trăng rực rỡ rãi dài kim cương trên mặt sóng. Vũ nói qua giọng kinh ngạc :
- Ủa ! ở đây là giáp biển rồi hả?
Thùy cười khúc khích, giọng đùa cợt :
- Thùy biết Vũ nhớ biển, nên đưa ra anh ra đây để ngắm nè !
Tóc Thủy bay bay trong gió lồng lộng thổi vào. Mặt nước rung rinh, rừng rực dưới ánh trăng vàng. Nhưng Vũ nhớ lại :
- Ở đây còn là Đồng Tháp Mười. Gần biên giới mà. Làm gì có biển ở đây !
Thùy dựa đầu vào vai anh, nói mơ màng :
- Đúng rồi đó anh. Biển mà anh đang thấy, chỉ lấy mùa nước nổi bạt ngàn trên ĐồngTháp Mười. Nước lay láng khắp nơi, ra đến tận chân trời. Ban đêm ta không thấy cây cỏ bờ đất, chỉ thấy nước mênh mông như biển vậy! Vũ thích thú ngắm nhìn khung cảnh lạ lùng trước mặt. Chàng dìu Thùy ngồi xuống trên một thân cây đổ. Hương dìu dịu từ tóc Thùy, mùi thân thể của người thiếu phụ đang xuân nồng nàn. Thoang thỏang trong gió, có mùi vị hoa cau dìu dịu, có mùi nhản chín thơm như mật, có mùi soài chín ngọt ngào và mùi hoa sứ thơm ngát .
Trăng lên cao giữa vùng nước bao la . Bóng trăng phản chiếu xuống mặt đồng hực hở . Thùy ngồi trọn trong lòng Vũ, tay ấp bàn tay mềm mại . Vũ cuối xuống ngữi mùi chanh, mùi bồ kết trong tóc Thùy. Những mùi vị của thôn dã, nhưng sao quá quyến rũ nồng nàn .
Vũ muốn hôn Thùy, muốn nếm mùi vị của đôi môi nho nhỏ, mong mỏng ấy . Nhưng chàng chưa dám, và có quá vội vàng hay không? Vũ chỉ dám ôm nhẹ Thùy trong tay . Mơn man vuốt ve bờ lưng cong cong, hay vuốt từng sợi tóc rũ rượi trên vai của Thùy .
Thùy tha thiết, và ao ước một nụ hôn. Một nụ hôn mà lâu rồi nàng vẫn tưởng tượng, và thỉnh thỏang thấy trong giấc mơ. Bao năm rồi Vũ có đó, nhưng Vũ cũng rất xa vắng . Thỉnh thoảng chàng đến rồi lại đi . Đem lại bao vui tươi cho mẹ con nàng, rồi sau đó lại hụt hẫng, trống không trong đời sống. Nhưng Thùy không ước vọng nhiều từ Vũ . Chàng còn trẻ, độc thân và tương lai trãi dài trước mặt . Nàng không dám ao ước là Vũ sẽ trở về giam mình nơi quận lỵ xa xôi này . Cuộc đời chàng như chim bay rong ruỗi dặm ngàn … Có tiếng tàu tuần tiểu chạy rù rì ngoài vàm sông . Vũ nhìn đồng hồ, đã đến giờ giới nghiêm . Hai người luyến tiếc, đứng dậy bước ra khỏi giấc mộng, đang dạt dào rãi sóng dưới bóng trăng. Vũ nắm tay Thùy đi trở lại con đường mòn quanh co trong khu vườn âm u, tối mù vì bóng trăng không soi qua nổi các tàn lá rậm rạp. Qua một bụi tre, đang lã lơi bóng lá trong trăng, Vũ chợt kéo Thùy vào lòng và hôn ngấu nghiến lên môi nàng . Một giây kinh ngạc và chết lặng, Thùy ôm chặc cổ Vũ và đón nhận nụ hôn rất say đắm ...
Buông Thùy ra, Vũ lại im lặng bước với Thùy cũng im lặng bên cạnh . Hai người hồn phách như đang trong cơn mộng du … Về đến nhà, Thùy đi thẳng đến bàn thơ của anh thắp một nén nhang. Vũ cũng lẵng lặng làm theo. Đôi mắt anh trong hình như rạng rỡ và mãn nguyện . Thùy xuống bếp nhóm lửa hâm lại nồi chè , và nấu nước pha trà. Vũ đứng lẫn quẫn ở hiên sau, hút thuốc và nghĩ ngợi - Như vậy, từ đêm nay mình đang chấp nhận, và gánh vác cái trách nhiệm mà anh đã ủy thác ngày nào …”
Hai người cùng ngồi ăn chè nóng ở hiên nhà, ngắm nhìn dòng sông lấp lánh vầng trăng rằm . Thùy im lặng len lén, thẹn thùng nhìn Vũ . Trong khi Vũ vẫn chìm đắm trong các ý nghĩa về cuộc sống . Giây lát, Thuỳ đứng dậy, thu vọn bát đĩa, ra nhà sau rữa mặt . Có tiếng Thuỳ chào Vũ, chúc Vũ ngủ ngon . Vũ cũng đáp lại lời nàng, nhưng vẫn không rời khỏi ghế … Nắng buổi sáng rực rở xuyên qua mành cửa . Vũ giật mình thức giấc và bước ra khỏi giường . Một chiếc chăn của ai đó đấp ngang ngực Vũ . Có tiếng nước chảy róc rách sân sau . Vũ lơ mơ bước ra đó. Thùy đang ngồi gội tóc ở hiên sau . Mái tóc dài đẩm nước, xổ tung chảy dài xuống lưng Thùy . Chiếc áo cánh ướt nước, dán sát vào tấm lưng mỏng và dài . Vũ ngại ngùng đứng lại, nhưng Thùy đã xoay lại mĩm cười với Vũ . Nàng ra dấu Vũ lấy dùm chiếc khăn vắt ở cành cây . Vũ đưa khăn cho nàng, mắt thóang nhìn thấy khung ngực vun đầy, thấm nước nhạt hồng bên trong lớp áo ướt . Vũ chợt thấy nóng ran người, tim đập mạnh . Chàng bước thẳng ra vườn đốt thuốc hút .
Trở vào nhà, trân bàn ăn đã có sẵn hai dĩa sôi mặn lạp xưởng. Một ly cà phê đen và một bình trà còn bốc khói . Vũ cất tiếng hỏi Thùy khi thấy nàng đang từ cửa trước đi vào:
- Thùy cũng uống cà phê đen hở ?
Thùy mĩm cười, trả lời :
- Chỉ riêng cho Vũ thôi . Thùy mua để dành khi Vũ về chơi. Nhưng khi trước Vũ đâu có ngủ ở lại !
Thùy mời Vũ ăn sáng . Vũ thấy khoẻ hẳn ra sau một đêm ngủ say. Chàng ăn một thoáng là hết dĩa sôi . Trong khi Thùy vẫn còn đầy cả dĩa . Thùy đẩy dĩa qua cho Vũ:
- Vũ ăn dùm Thuỳ nghen. Thuỳ không thấy đói mấy .
Vũ lại tiếp tục ăn ngon lành . Thùy nhìn Vũ ăn bằng ánh mắt trìu mến, đầy yêu thương . Vũ uống từng ngụm cà phê . Thùy vào phòng trong thay đồ rồi trở ra . Nàng mặc một bộ bà ba, áo gấm nâu và quần lãnh óng ánh đen . Vũ chợt thấy thèm được vuốt bàn tay lên lớp vãi mát lạnh ấy. Thùy nói:
- Hôm nay Thùy đưa Vũ ra xem công việc ngoài vườn cây . Xem coi Vũ có thích công việc nhà nông hay không? Vũ hăng hái thay quần áo, rồi cùng Thùy đi xuống bờ sông . Một chiếc xuồng nhỏ đã cột sẵn tự bao giờ . Thùy gọn gàng bứơc xuống xuồng, cầm mái dầm và bảo Vũ mở dây trước khi bước xuống. Vũ đẩy mũi xuồng ra khỏi cầu , và ngồi xuống giữa xuồng . Thùy cầm dầm bơi một cách thành thạo . Xuồng đi theo bờ sông một đoạn, rẽ vào một rạch nhỏ, rồi lại bơi mươi phút nửa . Thùy cặp xuồng vào một chiếc cầu cây. Cạnh đấy có một chiếc ghe lường lớn đang đậu . Cảnh vật trên bờ có vẻ rộn rịp . Nhiều người đang vác những chiếc giỏ cần xế, lên xuống ghe . Vũ theo Thùy bước lên bờ . Thùy nói với Vũ:
- Đây là vuờn nhà của mình. Bây giờ đang mùa nhản . Ghe thầu họ đã mua và hôm nay tới thu hoạch trái . Mình lên xem họ làm việc nghen !
Trong khu vườn rộng lớn, rất nhiều gốc nhản mọc sai oằn trái . Các công nhân đang thoan thoát hái trái, bỏ vào thúng, cần xế, rồi có người đến vác đi xuống ghe ngay lập tức.
Thuỳ nói chuyện với người chủ thầu, một thiếu phụ có dáng người mập mạp . Hai người cười nói rất thân mật . Vũ thơ thẩn theo sau lưng Thùy, thỉnh thoảng đứng lại bốc vài trái nhản chín cho vào miệng. Nhản vùng ngon thật, võ mỏng, cơm đầy và nhiều nước thơm ngọt… Đến xế trưa, Vũ và Thùy lại xuống xuồng bơi về nhà . Con nước đã ròng cạn . Nhô ra các bãi bùn đen quánh . Có những con cua, con còng bò ra ăn mồi trên bùn . Dọc theo sông là các hàng dừa nước mọc xanh um. Thùy tấp xuồng vào một đám bần, có trái mọc lòa xoà đến mặt nước . Nàng bảo hái một số trái đem về nấu canh chua bầu, với cua đồng đãi Vũ. Buổi chiều nước sông lại lên đầy . Tiếng chim bìm bịp kêu rầu rầu đâu đó trong đồng . Hai người dọn cơm ra ăn ngoài hàng hiên . Lần này Thùy lại đem ra hai chai la-ve mà nàng đã cất sẵn. Thùy đi ra quán đầu chợ mua một ít nước đá, đem về cho Vũ uống la-ve . Gió chiều thổi man mát . Canh chua bầu quả là ngon thiệt màVũ được thưởng thức lần đầu . Nước cua đồng giã nhỏ nấu nước thật bùi ngọt .
Vũ mời Thùy uống La-ve, nàng từ chối, nhưng rồi sau đó lại mạnh dạng cụng ly với Vũ . Họ đã hết nguợng ngùng như chiều qua. Yêu thương đã khiến họ gần gũi và thắm thiết với nhau. Vũ cũng rót một ly la-ve để lên bàn thờ cúng anh . Như ngày nào hai anh em thường đi nhậu nhẹt với nhau … Tối trăng lại mọc sớm . Từ dưới lưng chừng bụi tre, mặt trăng to chừng bằng cái nia , màu vàng lườm như mới ngũ dậy. Lần này chính Vũ lại rũ Thùy đi ngắm…biển trong đêm trăng sáng. Thùy đem theo một chiếc chiếu, và một cái chăn mỏng vì ngoài đồng gió rất lạnh . Hai người nắm tay nhau len lõi qua các vườn cây, và sau cùng ra đến bờ bưng Đồng Tháp. Nước vẫn bao la, vằng vặc bóng trăng rực rỡ như mặt biển . Gió thổi nước gợn lao xao sóng . Họ trãi chiếu trước một bụi tre, và cùng ngồi xuống ngắm…biển nước. Vũ vòng tay ôm Thùy kéo vào lòng . Nàng ngoan ngoãn ngã người theo vòng tay của chàng . Bóng tối đã phủ trùm cảnh vật tự khi nào, bóng tối phủ trùm sự e thẹn của hai người . Vũ ngấu nghiến hôn Thùy . Nàng rên khẻ trong sự đồng lõa . Thân thể Thùy mềm nhũn, nàng lã người nằm xuống chiếu . Vũ si mê cắn lấy đôi môi nàng . Mùi hương thân thể đàn bà như dồn đẩy sự cuồng nhiệt nơi Vũ . Chàng ôm xiết lấy cái thân thể, mà bao năm rồi chàng chỉ đứng nhìn mà không dám chiếm đoạt. Chàng ôm chầm lấy cái mùi vị tóc, mùi vị ngực trần, mùi vị rất đàn bà từ Thuỳ . Tóc nàng rối rấm, xổ dài cuốn lấy mặt mũi Vũ .
Mắt Thùy ngước nhìn lên một vì sao mong manh trên cao . Nàng thấy mơ hồ ngọn gió lành lạnh trên khuôn ngực đã được Vũ tung mở . Nàng thấy lành lạnh chiếc lưng trần, trên chiếc chiếu trãi lên mặt cỏ ướt sương . Nàng muốn nức nở khóc trong cái hạnh phúc hiếm hoi từ lâu, nhưng cũng rất thường tình trong đời sống gối chăn. Bao năm rồi nàng như chờ đợi từ Vũ cái hạnh phúc này . Nhưng chàng vẫn đứng xa …Đêm nay thì thật rồi . Cơn mưa đầu mùa sau bao năm hạn hán như đổ rào rạt trong lòng . Mùi cỏ non hăng hắc trong đôi bàn tay cuốn quít, nắm nghiến lấy, kéo riết …
Trăng vẫn sáng nhấp nhoáng trên ruộng nước . Cánh đồng Tháp Mười tít mù tận chân trời biêng biếc sao đêm … Vũ dìu Thùy trở lại nhà . Nước mắt nàng vẫn đẩm tóc tai . Nàng khóc vì cơn hạnh phúc đã đến bất ngờ. Vũ đã chứng thật là chàng yêu nàng, say đắm cuồng si, và đắm đuối.Ánh trăng đã là chứng nhân của hai người đêm nay . Bờ vườn là vết tích hoan lạc mà mà hai người đã cùng chia sớt .
Về đến nhà , Thùy mê mõi vào phòng nằm duỗi dài, quên cả thắp nhang cho anh như hàng đêm. Vũ thay áo, và ra phòng trước bật quẹt đốt một nén nhang để tạ tội cùng anh . Vũ khấn thầm: “ Anh ơi, tha tội cho Vũ . Cuối cùng thì Vũ đã trở về để nhận lấy trách nhiệm mà anh bỏ dỡ dang, nửa đàng gãy gánh . Em nguyện sẽ thương yêu …chị suốt đời . Chăm lo và thương yêu bé Lan như con mình…” Vũ chợt giật mình, thì chẳng là chàng đã, rất từ lâu xem bé Lan như con mình, và Thùy như một nửa của đời mình rồi hay sao? Trên bàn thờ trong bức ảnh, anh như mĩm cười mãn nguyện, và thật sự siêu thoát … Con sông Cửu Long chảy qua quận Hồng Ngự vẫn muôn đời lặng lờ, chuyên chở phù sa về với ruộng vườn, và đưa yêu thương về với những đời người . Phong Vũ

No comments:

Post a Comment