Saturday, August 25, 2012

HOA TRẮNG VU LAN

 Phong Vũ
whiterose
Mẹ già như chuối ba hương,
Như xôi nếp mật, như đường mía lao
Hình như trong các loại hồng, hồng trắng rất hiếm. Theo các hàng rào của những nhà trồng hồng, thì dưới ánh nắng chói chang, màu hồng, vàng, là rực rỡ nhất. Trong khi họa hoằn thay, thì có một vài gốc hoa trắng, đứng cô đơn, riêng rẻ một mình trong góc vườn...
Đời người cũng vậy, đời tôi cũng thế. Trong mùa Vu Lan, hoa hồng rừng rực màu đỏ tình yêu sâu thẳm của lòng Mẹ, thì có những đóa hồng trắng lẻ loi một mình,
Mẹ ơi ! Con không còn Mẹ nữa ...
Mẹ ơi, gần hai mưoi năm rồi, những đóa hồng trắng vẫn kéo hắt lòng con, những ngày tháng Tám của mùa Báo Hiếu ! Mẹ ơi, Lâu lắm rồi, còn không còn nghe tiếng Mẹ thầm thì, run rẩy, yếu ớt trong máy điện thọai mỗi khi con gọi về...Mẹ ơi, tự thưở nào, con không còn thấy những cánh thư với dòng chữ nhỏ nhắn, nghiêng nghiêng, mà Mẹ viết riêng cho đứa con trưởng của Mẹ. Con còn nhớ mãi dòng chữ cuối cùng Mẹ đã nhắn nhủ cho con :
" Con ơi, không biết lần tới mẹ còn đủ sức viết cho con trai của mẹ nữa hay không? Con lo giữ gìn sức khỏe nơi xứ người - nơi không bà con thân thuộc. Nhớ cưới vợ nghen, đừng lông bông nữa, Mẹ sẽ không thấy các đứa cháu, nhưng mẹ sẽ rất vui và an tâm cho con..."
Mẹ ơi, trong bức thư đó, những hàng chữ đã run rẩy, nghiêng ngả, vì tay Mẹ cũng đã yếu rồi theo năm tháng tuổi trời. Vài thùng hàng, con đã gửi về cho các em gái của con để bán buôn nuôi Mẹ. Nhưng con biết cũng chỉ như chút muối bỏ biển, làm sao bảo bọc đầy đủ được đời sống của Mẹ. Mẹ nói trong điện thoại với con rằng: "Con ơi, đi làm việc gắng để dành tiền để cưới vợ, để có cuộc sống đầy đủ với người ta. Đứng gửi về cho mẹ nhiều. Mẹ và các em con cũng buôn bán, chợ trời được đôi chút, đủ ăn hàng ngày. Mẹ muốn con dành dụm cho tương lai nơi đó...Tội nghiệp con tôi, một mình không ai thân thuộc..."
Mẹ ơi ! Nhớ những ngày con còn trong binh ngũ. Có khi Mẹ lặn lội đến thăm con. Giỏ xách nặng mang lê thê, Mẹ đem theo biết bao nhiêu là bánh trái. Mẹ lẩm bẩm : "Tội nghiệp thằng nhỏ ăn uống cực khổ trong quân trường.." Rồi khi Mẹ phải về, thì nước mắt già lại ròng ròng như mưa sa. Các em tôi viết thư bảo, Mẹ thức hàng đêm cầu kinh, xin cho anh được bình an trước lằn tên mủi đạn.
Tôi khóc thầm vì nhớ mẹ, vì biết rằng trên đời này không ai thương mình hơn mẹ. Tôi vẫn nhớ những ngày thửa bé, mẹ bơi xuồng đi chở tôi đi chợ quận. Tiếng dầm của mẹ nhẹ nhàng khuấy nước. Tôi ngồi đưa tay xuống đón dòng nước chảy ngược mạn xuồng, thích thú vớt các cánh bèo trội giạt ngang, có các đóa hoa tím nhàn nhạt. Nắng rọi lung linh trên sông. Chơi chán, tôi nằm ngữa mặt trên xuồng nhìn trời mây bao la, trôi thấp thoáng ngang bên dưới các tàn cây rậm rạp trên bờ. Ôi những ngày hè thần tiên trong đời, khi tôi còn ở cạnh mẹ.
Mẹ sinh ra ta, nuôi dưỡng bồng ẩm từ lúc lọt lòng. Con lớn lên đến trường, rồi ra đời, và tình mẹ vẫn mãi tha thiết trông ngóng bên con. Rồi chiến tranh cuốn hút con vào vòng lửa đạn. Lòng mẹ lại khoắc khoải từng ngày. Mẹ cầu nguyện từng đêm, xin ơn trên che chở cho đứa con mình bình an. Những ngày thụ huấn quân sự ở trung tâm nhập ngủ. Bao cuối tuần mẹ lại đi xe đò lên thăm tôi. Bà gói gắm lỉnh kỉnh các thứ đem theo, Nào lon thịt gà chà bông, thêm lon mắm ruốc xào sả ớt. Dăm hộp sửa bò, mấy gói kẹo. Ôi lòng mẹ thương con, bà đã thức dậy để đón xe từ đi khuya sớm, vì sợ con mình chờ đợi tủi thân. Rồi nước mắt mẹ lại ròng ròng khi chia tay trở về.
Ra trường, tôi về đơn vị xa nhà. Rồi hành quân, lăn lộn trận mạc nắng gió. Có lần tôi được đơn vị đề cử để đưa quan tài của một sĩ quan bạn vừa tử trận về cho gia đình chôn cất. Đến nơi, nhìn thấy người mẹ của bạn khóc than vật vã, nước mắt bà như nhòa nhạt cả chiếc lá quốc kỳ bao phủ áo quan; lòng tôi cũng thấy tan nát, đớn đau theo. Tôi tự nghĩ, nếu là tôi nằm đó, và nỗi đau này là của chính mẹ tôi thì ôi càng thê thiết biết chừng nào...
Những năm tháng sau này tôi vẫn chưa về thăm mẹ được. Đại dương đã thăm thẳm chia cách đôi bờ. Tôi mãi canh cánh bên lòng mối u hoài nhớ đất nhớ quê, nhất là nhớ người Mẹ thương yêu đang trông ngóng mình. Mẹ chờ đợi tôi từng ngày nơi ấy ! Mẹ vẫn trông đợi tôi hàng ngày nơi ấy. Bà đã vĩnh viễn nằm đợi tôi, đứa con trai lạc loài trở lại. Bà đã nằm mãi mãi cạnh Cha tôi, trong góc vườn hương hỏa. Cạnh những bụi trúc trưa gió thổi ầu ơ, cạnh những khóm cúc vàng mang tên Mẹ. Cạnh con lạch nhỏ âu sầu nắng mừa, nước ròng lên xuống mỗi ngày. Và những khóm lục bình trôi dạt, ghé vào ngơi nghĩ cạnh cây cầu ván, có bóng dừa lung linh soi nắng...
Con đã vâng lời Mẹ mà lấy vợ, và sinh cho bà những cháu rất dễ thương. Nhưng Mẹ ơi, các đứa cháu không bao giờ biết gọi tiếng "bà Nội ơi !" vì cháu không bao giờ thấy mặt bà trên thế gian nữa.
Mẹ ơi, trong góc vườn nhà con, những khóm hoa hồng trắng tưng bừng nở hoa, trong tháng Tám nắng gay gắt. Con ra đó tưới nước cho chúng mỗi ngày, như chăm sóc những vòng tang trắng, mà con không có mặt để vấn lên đầu, trong lễ an táng Mẹ. Mẹ ra đi trong âm thầm lặng lẽ, không tang lễ rộn ràng khắp phố, không hàng chục xe cộ đưa tiển. Nhưng trong lòng con, nơi xa, đám tang mẹ như một ngày tận thế của cuộc đời...
Vì mất Mẹ là mất tất cả...
Ai người cầm đóa hồng hoa
Riêng tôi hoa trắng, tang hoa mẹ hiền
Mùa Vu Lan nhớ Mẹ
Phong Vũ

No comments:

Post a Comment