Saturday, October 13, 2012

PHẢI CHĂNG LÀ ĐỊNH MỆNH

Đăng đăm đăm nhìn người đàn bà đang ngồi trước mặt nhìn chàng với ánh mắt như cầu khẩn, đôi mắt nâu màu hạt dẻ đậm so với làn da trắng muốt , nhìn nàng có nét lai với sóng mũi cao thẳng tắp trên khuôn mặt thanh tú trái soan của nàng ... Người đàn bà khoảng 37 tuối với nét đẹp chín mùi , nàng như trái cây vừa chín tới thoạt trông là đã muốn vịn cành mặc dù nàng đơn giản trong chiếc áo đầm màu xanh đen vừa dài đủ khoe đôi chân dài ... Tiếng người đàn bà trầm đều trước mặt chàng, đang kể lể cho chàng nghe về kinh nghiệm của những công việc của nàng ... Chàng đăng báo tìm người làm assembly cho hãng , thường công việc phỏng vấn lẻ ra là do cô thư ký đảm trách nhưng vì có công việc của hãng cần cô đi xa nên chàng đành phải ngồi ở chức vị phỏng vấn .. Với kinh nghiệm của người đàn bà này, lẽ ra chàng không mướn nhưng nhìn thái độ và sự thành khẩn của cô, dường như người đàn bà này đang thật sự cần một công việc làm để nuôi sống bản thân .. Chạnh lòng, không hiểu sao chàng đã nhận lời và sắp xếp cho Nhung làm một công việc lon ton, chạy giao hàng và lo việc lặt vặt cho văn phòng chàng ..

Nhung cũng không có một kinh nghiệm nào đế làm việc văn phòng và vốn liếng viết cũng như đọc của Nhung rất khiêm tốn .. mãi một thời gian sau chàng mới biết Nhung chưa có cả cái bằng trung học .. Nàng cần cù và lể phép đi làm rất đúng giờ và công việc giao phó cho nàng đuợc làm nàng rất kỹ càng ..


Nhung rất ít nói và khiêm tốn lúc nào cũng nở nụ cười trên môi và lễ phép đến cái độ là chắp tay và cúi đầu chào như một người đàn bà geisha của Nhật .. nét đẹp của Nhung là một đề tài bàn tán cho những người đàn ông trong hãng của chàng .. những ánh mắt và những khuôn mặt xuất hiện qua lại phòng của Nhung tự nhiên tấp nập hơn bình thường khiến cô thư ký của chàng đôi lúc phải la làng lên là cô ta không có thế tập trung làm việc được vì sự giao tiếp với mọi người ... Nhung như một cánh hoa làm sáng lạng cả một công xưởng nhỏ của chàng ..


Nhung dường như có rất ít trang phục , làm đến 6 tháng chàng chỉ thấy nàng có võn vẹn mấy chiếc áo đầm hoặc bộ đồ mặc đi mặc lại tuy đơn sơ nhưng rất tươm tất ... Nàng có vẽ nhanh nhẹn và đôi lúc giúp cô thư ký dọn dẹp và làm cả nhưng việc của người lao công như qúet dọn cầu tiêu của hãng, lau chùi bàn ghế .. đó là điều rất ngạc nhiên đối với chàng ít khi có người nhân viên nào làm công việc đó mà tình cờ chàng bắt gặp thấy Nhung cặm cụi làm và ớ lại sau giờ làm việc đế thu dọn giấy tờ cho ngay ngắn .


Thỉnh thoảng chàng thấy Nhung hí hoáy đánh vào máy tính những bản thảo hay những hóa đơn mà cô thư ký sai bảo nàng .. Dần dà chàng thấy cô thư ký có thiện cảm và chỉ bảo cho Nhung và nhiều lần khen ngợi thái độ học hỏi và cần mẫn cũng như sự vác nhẹ công việc của cô ... Nhung có vẽ yêu thích công việc của cô ở nơi đây, khuôn mặt của Nhung thư gián hơn ..


Bận rộn với công việc hãng và cuộc sống gia đình riêng của mình .. Đăng cũng dần lơ là đế ý đến Nhung .. Hãng của chàng làm những dụng cụ y khoa như các telescope cho bác sĩ và ống chích nên chàng rất bận rộn , phần thì design , phần thì liên lạc các công xưởng tư `bên China và nhập cản một số parts vào nên đòi hỏi Đăng phải đi khắp nơi làm seminar hoăc đi ngoại quốc .. Vốn dĩ là một người thông minh, được qua Mỹ từ năm 1977 sau bao ngày mưu toan vượt trốn quê hương và nỗi khổ bị bắt lại, lần này như một thuyền nhân kém may mắn, Đang và đứa em trai một đêm đen, được lên trên một chiếc thuyền đánh cá nhỏ đã thả hai anh em xuống căn cứ hải quân Subic Bay của Mỹ tại Manila sau bảy ngày, tám đêm trôi dạt trên biển Thái Bình Dương, trai qua một cơn bão lớn tướng chừng đã chìm luôn chiếc xuồng võn vẹn 30 người .. Ở hơn 8 tháng đủ cho Đăng với một số vốn ngoại ngữ khiêm nhường và cuối cùng hai anh em chàng được một nhà thờ bên Ohio bảo trợ .. Vừa sang USA được một tháng đầu tướng chừng như vào nước thiên đàng hạ giới .. Đăng và em trai bị bắt phải đi làm việc cho một hãng tiện trong suốt 2 năm trời .. Sau khi đi làm 6 tháng hai anh em bắt đầu đi học thêm ban đêm tại một trường cho người lớn đế lấy bằng GED.


Sau đó hai anh em từ giã gia đình bảo trợ và ra riêng mướn một căn phòng ơ' chung cư .. ngày đi làm hãng tiện ban đêm đi học , hai năm sau đó Đăng ghi danh vào theo học chương trình CNN của đại học cộng đồng nhờ vào một số vốn liếng hiểu biết và sự thông minh sáng tạo Đăng đuơc thăng lên làm leadman cho hãng tiện dần dà chàng tiếp tục học lên lấy mảnh bằng cử nhân về Industrial Technology .. và cứ thế chàng lấy bằng cao học .. Sau đó thì cuôc đời của chàng thay đổi ..và tình cờ chàng kiếm được một công viêc bên Cali xứ ấm tình nồng như mọi người đặt tên, một nơi mà đông dân cư người Việt tụ tập và rủ nhau về. Về Cali, nơi đây chàng gặp Mai , một người thiếu nữ xinh xắn dễ thương quen biết từ thưở bé ở Saigon .. Như là duyên tiền định chàng ngỏ lời cưới Mai trong vòng 6 tháng quen biết hai năm sau Mai sanh cho chàng hai đứa con, một trai và một gái. Cuộc sống êm đềm và lặng lờ, chàng ngày hai buổi đi làm và cùng vợ sống vui vẻ hạnh phúc ... Mai nghĩ làm ở nhà lo cho con sau khi sanh đứa con gái thứ hai, khám phá nàng có bướu trong buồng trứng sau ba lần mổ xẻ .. Mai thay đổi hoàn toàn và như trở nên lạnh cảm tự nhốt mình trong một thế giởi riêng biệt , không thiết tha gì đến đời sống gia đình.. Một mình vừa làm chồng, làm cha vừa làm mẹ vừa tạo dựng công xưởng riêng của mình nên cuộc sống cúa Đăng dường như là không thấy mặt trời mặt trăng .. cái thú ngắm trăng sao lấp lánh với tách trà hoa sứ sau vườn nhà không còn là một cái thi vị trong đời sống nữa.


Thường nhật của chàng chỉ là những con số được đem ra tính tóan với những bản vẽ . Cái thú nhàn nhã nhất của chàng là có những buối tối ngồi lắng nghe đứa con gái kể lể chuyện truờng lớp hoặc những buổi chiều vội vã trên freeway về nhà cho kịp đưa con đi học võ, học nhạc ... Cứ thế ngày tháng trôi qua, đời sống Đăng tuần tự như là người máy , chỉ biết sáng dậy là bốn phận ,là sự tính tóan cái này cái kia cần phải làm..


Thấm thoát cũng 18 năm qua các con chàng đã lớn, con trai chàng ghi danh gia nhập vào marine corp con gái cũng vừa tập tễnh vào bậc đại học, cô bé sang Virginia bên người chị đế theo đuối về nghành y khoa mà con bé mong ước .. Căn nhà trớ nên trống trãi .. chàng và vợ sống với nhau như chiếc bóng. Cơm bứa của chàng là ở những tiệm " cơm chỉ " hay những chiếc bánh hamburger khô thốc thếch ....


Đôi lúc ngồi ngẫm nghĩ lại Đăng thấy mình có một đời sống hơi bất thường, thiếu đi những tiếng cười , thiếu vắng nồng ấm của một vòng tay ...Chàng đi tìm thú vui qua những buối nhậu nhẹt đấu láo với các cộng sự viên và nhân viên cúa chàng sau buối làm việc mệt nhọc .. đôi lúc nhu cầu của chàng đến rồi đi qua những mối tình tạm bợ đủ đế thoả mãn cái dục tính của con người ..Không một chút rung động, có chăng chỉ như là món ăn đang thèm thuồng, được mua và trả sòng phẵng bắng những món quà . Chàng không muốn dan díu tình cảm với bất kỳ ai, dường như trái tim chàng đã chai lạnh hay đã bị đồng hoá vói cuộc sống máy móc hiện đại của xứ hợp chũng quốc này chăng ??


oooo000oooo


Cứ như không khí ,nắng mưa , hơi thở bình thường của thời gian, ngày tháng đi qua rất khẽ khàng, mùa hè có cái nồng nực của tháng tám, làm thèm thuồng đến những ly nưóc chanh đá, những muỗng kem mát lạnh tê ớ đầu môi chót lưỡi. Gần đây có những trận động đất vùng Yorba Linda , và những cơn địa chấn nho nhỏ sau đó, vẫn chưa thấy cơn động đất thiên kinh động địa như nha địa chấn tiên đóan sẽ xảy ra .. Những con đường duờng như chợt chật chội nhỏ nhoi như những đường chỉ tay, đan kẻ vào nhau và chìm vào phố đêm .. Đêm tĩnh lặng khác với không khí ồn ào cúa ban ngày một chút bình yên chỉ có tiếng lá chạm lao xao và thoang thoảng chút gió thổi qua làm cho Đăng cảm thấy sảng khoái , vừa đi vừa húyt sáo nho nhỏ vừa bước ra công xưởng của chàng .. Đăng bước vào xe định rồ máy chạy, qua ánh sáng cúa chiếc đèn xe chiếu rọi , chàng bỗng giật mình nhìn thấy một bóng người đang ngồi bó gối nhìn quanh như đang chờ đợi ai .. khuôn mặt che khuất bới mái tóc dài quá lưng . Đăng nhướng mắt nhìn và ngồi chờ đôi phút thắc mắc và chờ theo người đàn bà trước mặt ... Nhìn kim đồng hồ đã gần 11 giờ đêm, khoảng khắc qua cũng hơn 15 phút .. mở cửa xe Đăng tiến lại gần và lên tiếng :

- Xin lỗi .. bà đang đợi ai ??
- Dạ , dạ đang chờ đứa con trai đến đón .. Tiếng nói cúa người phụ nữ nhỏ nhẹ vang lên ... và ngước mắt lên nhìn chàng

Nhận ra người đàn bà đó là Nhung , cô tạp dịch của hãng ,Nhung cũng vừa nhìn thấy và chạm ánh mắt của chàng,chợt nàng trở nên bối rối và quay nhẹ nhìn ra chỗ khác ... 

 - Kính chào ông chủ ạ , ông cũng làm khuya
- Vâng, tôi có nhiều chuyện phải làm cho xong đêm nay , còn cô , ngồi đây bao lâu sao lại phải chờ con trai cô
- Dạ thưa, mấy hôm nay chiếc xe bị hư nên phải đem đi sữa , con trai dưa đón mấy hôm nay , cháu hứa hẹn sẽ đón mà giờ này gọi hoài cả hơn một tiếng mà cháu vẫn không thấy trả lời
.- Thế con trai của cô bao nhiêu tuổi rồi
- Thưa cháu 19 tuối rồi ạ, cháu đang đi làm cho một siêu thị gần nhà .
- Vậy cô tính sao, cô tính ngồi đây suốt đêm chờ con sao ?? ban đêm ngồi đây một mình không tốt đâu ?
- Dạ thì biết sao bây giờ , chắc cháu cũng gần đến
- Vậy tôi ngồi đây chờ với cô nhé
- Dạ thôi cám ơn ông cũng khuya lắm rồi , ông đi về ngủ đi vì ông chỉ còn vài tiếng thì ông cũng trớ lại làm việc
- Làm sao cô biết tôi chỉ ngủ có vài tiếng
- Dạ thưa tôi hay nghe chị Amy nói về ông chủ như sống ở đây, nhiều lúc chị ấy lo lắng sợ ông chủ đổ bịnh nặng ra đó
- Vậy à, cám ơn cô cho biết nhé, ngày mai tôi sẽ cám ơn cô Amy có lòng lo lắng cho sức khoẻ tôi mà cô có lạnh không ? ngồi đây khuya rồi sương xuống sẽ bịnh đó, cô khoác đỡ chiếc áo của tôi nhé , thấy cô thật ốm yếu .
Vừa nói vừa choàng chiếc áo khoác lên vai Nhung, và Đăng ngồi bệch ngay xuống vĩa hè cạnh Nhung .. Trời cũng khá khuya thỉnh thoảng vài chiếc xe băng ngang ánh đèn xe dọi chiếu thẳng vào mắt hai người .. Trên cao bầu trời lấp lánh vài vị sao xa tít xa .. thành phố về đêm thật êm đềm , ngọn đèn vàng bên đương heo hắt rọi xuống tạo thành một vệt dài chơ vơ hiu qụanh .. Cả hai yên lặng mãi lúc lâu Đăng hỏi :
- Cô Nhung ớ thành phố nào vậy
- Dạ Nhung ớ Anaheim ông chủ
- Vậy à , tôi cũng ở Anaheim đây , mà tôi ớ trên hill đó cô .. Cô có bao giờ đi lên đó chơi chưa ? Ớ đó có một nhà hàng trên đỉnh đồi nhìn xuống thấy cả một thành phố tuyệt đẹp bên dưới đó
- Dạ thưa ông chưa ,có được đi đâu đâu chỉ đi làm và về nhà thôi ông ạ
- Vậy sao thế cô ớ My bao lâu rồi ? hình như cô ớ Mỹ không được bao lâu thì phải , cô đi theo diện con lai ư ??
- Vâng, thưa ông , Vâng, thưa ông , Nhung qua đây gần 20 năm rồi đó ông chủ .. Nhung đi theo diện con lai ghép hộ
- Sao ghép hộ chứ ?? cô đúng là con lai mà ..
- Dạ chuyện dài dòng lắm ông chú hôm nào có dịp Nhung sẽ kế chuyện cho ông chủ nghe hết nhé ..
Thấy Nhung có vẽ trốn tránh và quay mặt đi nơi khác qua ánh đèn chiếu xuyên xuống khuôn mặt nhìn ngắm nét u buồn của Nhung , và đôi mắt nâu hạt dẻ của Nhung như thay đổi theo trạng thái đôi mắt có lần một người kỷ sư trong hãng chàng nói " cô Nhung có cái nét của Mona Lisa ớ nụ cười và đặc biệt là ánh mắt " .. Khẽ cười Đăng bất chợt đọc lên hiihi cam ơn ai đó cho D ngẫu hứng về đôi mắt


“Mắt em là một giòng sông ,
thuyền anh bơi lội trong lòng mắt em “

Nhung mĩm cười, một nụ cười mĩm chưa được trọn vẹn nhưng đôi mắt nàng long lanh hơn ...

Khóe thu ba rợn sóng khuynh thành ( Cung Óan Ngâm Khúc )

Em cười, đôi ngọc mắt đen
Nửa in sắc nước nửa đen sắc trời (Xuân Diệu)


Bất chợt tiếng cười khúc khích vang ra từ cửa miệng Nhung , Đăng cất tiếng cười hoà theo tiếng hai người vang vọng giữa đêm khuỵa .Nhung cười với ánh long lanh trong sáng , nhìn chàng nói :


- Thật không ngờ ông chú biết nhiều thơ vậy ?

- Không cô à , tôi chỉ nhớ được đôi ba câu thôi , vì tôi rất thích đôi mắt đẹp nhất là đôi mắt của người đàn bà .. đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn mà, này nhé


Mắt em là ngọc lưu ly
ánh nhìn gom hết Ðường thi thuở nào
mắt em lóng lánh trăng sao
khổ lòng họa sĩ pha bao sắc màu
Lung linh hai hạt trân châu
buồn cho nét nhạc, gây sầu văn chương
lúc vui dợn sóng đại dương
khi buồn vương khói mơ sương mặt hồ
mắt em từ cõi hư vô
ghé qua trần thế, để tô điểm đời
Em đang nhìn thoáng nửa vời
bờ mi khép lại...một trời tương tư ( Trần Đại )


- wow wow bài thơ của ai hay thế vậy ông ?bai thơ làm người con gái nào đọc sẽ thấy hạnh phúc lắm , cả một trời tương tư trong đôi mắt mỹ nhân ?


- Chẳng biết thơ của ai ,tôi chỉ nhớ vậy thôi, cô thấy đó biết bao nhiêu thi nhân đã làm thơ ca tụng đôi mắt của người đep, cô có đôi mắt đẹp và nụ cười đẹp lắm gía cô cứ cười hoài nhỉ ??


- Cám ơn ông chủ qúa khen


Hình như Nhung đang cười, nàng hất mái tóc qua một bên ngó nghiêng chàng .. đôi mắt của Nhung lóng lánh như hai vì sao trên trời ....thoát ra một chút gì mang mang của một ánh hạnh phúc ấm cúng .. bầu ngực của nàng như phập phồng cao lên .giữa chiếc áo cố chữ V ...và khoảng lũng giữa hai bờ ngực .. ...sâu , khiến Đăng cảm thấy chóang váng ngây ngây .. ..chàng vội quay đi và ngó ngang ngó dọc và ngó đồng hồ .


- Chết rồi, gần mười hai giờ rồi đó sao con cô chưa tới đón .. cô gọi lại và đế message cho cháu đi ..tôi phải đưa cô về thôi ..


Ngần ngừ đôi giây và Nhung gật đầu đứng lên


-- Vâng , vậy rất cám ơn ông chủ


-- Cô gọi tôi bằng anh đừng khách sáo gọi ông chủ này ông chủ nọ, cô làm tôi cảm tướng mình già khú đế đó à cô cho tôi địa chỉ để tôi bấm vào navigator .. chứ ban đêm mà bảo tôi tìm đường chắc sáng mai mới về đến nhà đó ..


Nhung lại cười tiếng cười lần này khúc khích to hơn vang ra từ cổ họng nàng


- Anh vui tính ghê ..dạ Nhung cám ơn anh rất nhiều ,


Vừa nói Nhung vừa chắp tay cúi đầu về hướng Đăng nom thật dể thương .. Đăng gạt phắt :


- Nếu găp một người khác tôi cũng làm vậy mà , cô đừng ngại huống hồ chi cô là nhân viên của hãng .

.
Trên đường về hai người vu vơ đôi ba câu chuyện , rồi tự dưng Nhung bật kế cho chàng nghe hết về cuộc đời cúa Nhung .. Nhung là một cô bé ớ viện mồ côi được một gia đình nhà nông đem về nuôi .. cô chỉ đươc cho đi học đến lớp ba rồi phải ở nhà chăn heo đến khi chính phủ thông cáo cho diện con lai đi đăng ký qua Mỹ . Nhung lại được bán cho một gia đình ở Saigòn đế họ nhập hộ vào. Thời gian ở SaiGòn với gia đình người gọi là ba má nuôi . Nhung cũng bị đối xứ như người làm và không được phép chơi với mọi người khác vì sổ hộ khấu thời bấy giờ .., Ở chung vơi gia đình họ một thời gian .. Nhung bị họ ép lấy đứa con trai tật nguyền cúa họ và sanh ra một cháu gái dù lúc đó Nhung chỉ có 16 tuối. Qua đến mỹ , măc dù ớ lứa tuổi của Nhung thì nàng đi học được nhưng thật ra ngoài giơ `đi học ớ trường vê `đến nhà Nhung phải quần quât ngồi may quần áo mướn ,rồi nấu nướng chăm con , nàng không có thì giờ đi học bài làm bài ớ trường lớp và mãi đến một ngày kia người con trai tàn tật của gia đình đó bị chứng heart attack và chết ..

Cuộc đời tướng chừng yên Nhung lại bị họ ép ở vậy không cho lấy chồng .. Một đêm kia trên đường về đón xe bus về nhà Nhung tình cờ gặp một người thanh niên khá tuấn tú .. thế là hai người cùng chuyến đường và nảy sinh tình cảm .. Nhung dấu diếm gia đình chồng dan díu với Nam , và thành thật kế lể mọi chuyện cho Nam nghe .. Nam xúi dụ Nhung bỏ trốn qua tiểu bang khác .. Miên man và tin tưởng Nam là người thật sư yêu thương mình và biết đâu chừng là vị ân nhân cho cuộc đời nàng .. thế là một hôm Nhung cùng bỏ trốn theo Nam qua Texas ...


Đến Texas , thời gian đầu ớ chung với Nam cũng thật cam go vì Nam cũng chắng tìm được việc gì bên Texas .. Hạnh phúc đâu chưa hướng trọn lại thấy toàn là giông bão ngập đầu với người con gái ớ lứa tuôi 21 ...Bơ vơ nơi xứ lạ quê người ,tiếng Anh cũng chập choạng nên Nhung như là " kẻ mù theo kẻ chột " bám lấy Nam mà sống, đôi lúc qua cơn giận dữ và say sưa .. Nhung bị những cú đá trận đòn không tiếc thưong của Nam , đến nỗi một lần kia nàng suýt bị xẩy thai và được đưa vào nhà thương .. Nam trốn biệt tăm biệt tích ... 

Cưu mang đứa con thứ hai trong bụng , Nhung gắng lê lết đi làm cho đến ngày gần khai hoa nớ nhụy .. một mặt thì xin được tiền trợ cấp và được bà chủ nhà hàng nơi Nhung làm việc xót thương đem nàng về cho ớ trong nhà của bà . Đến gần ngày sanh Nhung lại sanh sớm thế là đứa bé lại phải bị giữ trong nhà thương .. và Nhung thì sau khi nằm nhà thương ba ngày thì phải xuất viện ...Ngày tháng trôi qua Nhung sống thầm lặng như chiếc bóng bên bé Huy cho đến khi tình cờ một người quen xưa ở Cali ghé Texas và gặp nàng đang đi chợ Hông Kong .. người quen đó là bà con xa của gia đinh` người chồng trước , bà ta cho biết tình trạng gia đình bố mẹ chồng của nàng và đứa con gái bỏ quên. Nhung ngừng lại thớ , tiếng thở dài sườn sượt vang lạnh ... như thả buông ra những đè nén tích tụ bao lâu .. Nhung nói " Em lúc đầu tất bật lo cho bé Huy em có nghỉ đến đứa con gái của mình, nhưng em chỉ biết khóc và không dám đối đầu với sự thật và nhớ thương cháu vì biết mình em chưa đủ khả năng lo cho cả hai đứa và bản thân em "

Nhung xin số phone người đàn bà tốt bụng đó và liên lạc với bà xin bà cho biết tin tức thêm về đứa con gái mình . Mãi đến khi bé Huy 9 tuổi thì Nhung quyết định dọn về lại Cali và tìm c'ach sum họp lại với con gái .. Bị bố mẹ chồng xưa xua đuổi và mắng chửi và hăm doạ nhưng vì muốn gặp con nên Nhung cứ phải nhẫn nại và van xin, đến mãi 5 năm sau, bố chồng mất thì bà mẹ chồng xưa trớ nên dễ dàng như là tha thứ nên cho phép Nhung bình thường qua lại với con gái mình và vì bà đơn chiếc và bị bịnh phong thấp nên Nhung lại phải cưu mang bà đưa bà về ở chung với mấy mẹ con .


"Dường như trời không thương em anh à , mỗi người đều có một số mạng cúa riêng mình, em không bao giờ so sánh với ngươi khác, vì biết rằng thường thì những chuỗi ngày vui buồn cam go hạnh phúc lẫn lộn, nên thôi em đành phải sống và chấp nhận. Em, ở chung với má chồng không bao lâu con gái em bị bịnh và khám phá ra cháu bị chứng bịnh ung thư màng óc , con bé sống ngơ ngơ và bao nhiêu tiên` để dành em lại phải đem ra xài .. may mắn là sau này em xin đươc tiền foodstamp và y tế của chính phủ trợ cấp cho cháu ...." Vừa nói Nhung vừa thút thít những giọt lệ lăn tròn rơi xuống áo ...


Lặng thinh Đăng trao cho Nhung đôi tờ napskins. Cả hai cùng thinh lặng, tiếng bánh xe cán đều trên con đường vắng , trên kia trăng thượng tuần cao lồng lộng soi tỏ cả một vùng của đường về, có tiếng gió đồng cảm thở dài chao đưa cành cây chiếc lá bên đường, những cột điện với chiếc bóng thả xuống lòng đường thành những vệt dài thoi thóp và suơng bắt đầu giăng giăng mịt mù theo cái lạnh cúa đêm... tự nhiên Đăng thâý nôĩ trống trãi xâm chiếm hồn ..


---------------------oo0oo-----------------


Sau đêm đưa Nhung về, cả tháng sau Đăng bận rộn công chuyện của hãng và dường như cả hai đều tránh gặp nhau .. Nhung có vẻ im lặng và dè dặt hơn ,mỗi ngày sau khi làm ra Nhung liền về nhà liền không còn nấn ná dọn dẹp thêm, đôi lúc Đăng thấy đứa con trai đến đón và có lúc thì có một người làm chung cùng hãng đưa Nhung về ... Đăng lẵng lặng dò xét và đôi lúc chàng bắt gặp ánh mắt của Nhung đang ngó lén chàng và quay mặt đi khi bị bắt gặp . Đôi lúc Đăng thắc mắc và suy nghĩ đến Nhung ..nhưng không biết làm sao ... đến một hôm chàng tình cờ bước vào một cái bar của club mỹ gần biến, thì chàng bắt gặp Nhung đang bị dằng co xô xát giưã hai người đàn ông ngoại quốc ... Khi thoáng thấy Đăng , Nhung cúi gầm mặt xuống và tính lẫn trốn nhưng một người đàn ông mỹ cứ nắm chặt cánh tay Nhung không cho nàng chạy thoát ..dùng dằng qua lại Nhung ngã té xuống và Đăng cầm lòng không được liền bước tới can thiệp ... Lúc đó nhừng người security của qúan bar vừa bước lại ..Đăng đưa Nhung ra ngoài cả hai im lặng .. Nhung cúi mặt không nói


Đăng bực tức hỏi " Tại sao cô lại phải đi làm nơi này ? "

- Đó là chuyện cúa tôi , đâu có ăn nhập gì đến anh ?
- Đúng rồi nhưng tôi muốn biết lý do tại sao ? nếu cô cần thì cứ việc đến gặp tôi , tôi co thể thu xếp cho cô làm việc khác mà
- Làm sao , tôi làm sao đến xin anh được , tôi không có khả năng anh ngữ không có kinh nghiệm làm số sách cũng như đánh máy chưa rành , ngòai công việc tạp dịch cúa tôi
- Được rồi bây giờ tôi đưa cô về, ngày mai cô vào gặp tôi ở văn phong ` tôi săp xếp cho cô làm buyer và cô Amy sẽ dạy cho cô thêm về cách thức noi' chuyện và giao dịch với khách hàng cũng như cách thức mua bán các dụng cụ cho hãng .
Cui' mặt ngẫm nghĩ đôi phút rồi Nhung lắc đầu
- Không được đâu anh Đăng à , Nhung rất cám ơn anh đang muốn giúp đỡ Nhung nhưng Nhung sợ người ta dị nghị và ganh ghét
- Mặc kệ họ ,tôi là chủ mà tôi có quyên hành chứ vả lại cô cũng khá siêng năng và thông minh, tôi tin chắc cô sẽ làm được điều đó và cô sẻ không phụ lòng tôi cất nhắc cô .. Thêm một điều nửa , cô đang lãnh tiền trợ cấp nên tôi có thể săp xếp cho cô lãnh lương một phần là tiền mặt đế cô không phải bị cup về medical cho cháu gái ...
- Nhưng ...
- Không nhưng nhị gì cả, tôi đã quyết định rồi, thôi ta cùng về ngày mai cô vào gặp tôi, tôi không muốn thấy cô ơ chỗ này, cô dùng thời gian đó lo cho con gái của cô và gia đình cô đi , các cháu đang cần có cô ..
Cảm động Nhung đằm thắm nhìn Đăng , cô nói " Chưa bao giờ có ai tốt với Nhung như anh, suốt đời này Nhung xin đa tạ anh,sao anh lại tốt với Nhung như thế ?
- Là vì ... là vì ..ma` thôi cũng chẳng cần thiết .. một ngày nào đó anh sẽ kể cho Nhung nghe ... bây giờ Nhung hảy yên vui và chấp nhận hiện tại và lo cho gia đình cúa chính em .. Cần gì anh sẽ giúp trong khả năng của anh . Nhung đâu xe đâu anh đưa Nhung ra đó .
- Ơ .. ơ .. con em đón em về ...

- Vậy thôi , anh đưa em về vậy ...


Lẵng lặng hai ngươi đi bên nhau, bên kia phố, sóng biển rì rào khúc ru đêm .. con phố với ánh đèn khuya thao thức theo bước chân khách vãng lai về muộn. Những hàng cây dưà thẳng tắp ngất trời song song với những tầng nhà cao mọc lên không thứ tự dọc theo con phố ...Thỉnh thoảng . chập choạng trong bóng đêm , vài cánh hải âu vờn lên cao . xà xuống thấp la đà trên mặt biển thẫm đen .. như đang soi mói tìm mồi .... Những hàng ghế đá đang có đôi ba cặp tình nhân , ngồi châu đầu thủ thỉ hoặc vòng ôm ... choang` vai đứng dọc theo hàng rào .. ngó mông lung ra ngoài biển khơi .. Gió thổi bay bay, mái tóc Nhung hất ngược lại , để lộ ra một khuôn mặt đẹp phấn son mặn mà với chiếc mini jupe ngắn khoe đôi chân ngà ngà thon thả ... Đăng ngây ngươi nhìn Nhung .... Bất chợt, hai chiếc xe đạp từ đàng sau đâm sầm tới không tiếng chuông báo hiệu .. Nhung luống cuống tránh qua một bên và té nhào vào người Đăng .. Vội vàng , cả hai cùng né một lúc và Đăng kéo vội Nhung vào lòng mình như một sự chở che .. Phút giây đụng chạm .... thân chạm thân .,... hơi thớ dập dồn khiến Nhung mặt nóng bừng lên theo ánh nhìn vuốt ve, đắm đuối, của Đăng , cái nhìn như cơn bão xoáy, cuốn hút vào như cơn lốc .. làm Nhung như rơi vào giữa vùng đại dương êm ái....miên man ngụp lặn. vào trong vòng tay và vùng ngực rất nam tính của Đăng .. Bờ môi tìm bờ môi ... cuống quít áp lên nhau ...


Trong khoảnh khắc, mọi phù phiếm của cuộc đời đều bị chìm lĩm và , mất hút, chỉ còn lại là cảm giác đê mê của sự hiến dâng: cho và nhận vút bay cao lên chín tầng trời.... phập phồng theo mây trôi gió nổi ,theo những đợt sóng biển chơi vơi ... 

 Mãi năm phút sau hai người mới rời nhau khuôn mặt của Nhung đỏ rần rần e thẹn .
Ðôi mắt Nhung ngời sáng ánh lên một nỗi tự tin .... và bờ môi mọng đỏ như không còn đắn đo cho một nụ hôn bất ngờ và như là một trái tim tinh khôi như chưa lần lầm lỡ .. như Nhung mềm mại như một con mèo bé nhỏ trong vòng tay .. Đăng và Nhung nhìn nhau mĩm cười sung sướng .. đưa tay kéo nhẹ Nhung lên khỏi bãi cỏ cả hai cùng tiếp tục nắm tay nhau ra tới xe ..

o o o o 0 o o o o


Buổi sáng Đăng thức dậy mĩm cười với ly café đậm màu với mùi hazelnut được toả lan ở một góc không gian như vừa đánh thức một nỗi thao thức im ĩm không tên gọi .. Có phải con người có nhiều mối tình và mỗi cuộc tình không giống như cuộc tình nào , như mùi vị pha trộn của ly cà phê đậm đà hay nhạt thếch ớ trên đầu lưỡi mình. Khi còn trẻ, người ta không thấy đau khổ nhiều khi tình yêu vuột mất khỏi tầm tay. Chỉ khi về già, người ta mới nhận ra được cái giá trị của sự nắm bắt hời hợt. Có lẽ vì thế nỗi buồn ở lứa tuổi vừa già như được nhân rộng ra và cũng là lúc người ta càng nhận thức ra cái giá trị hiếm hoi của tình yêu ... Đăng không biết mình đang ở trạng thái nào .. nửa như ngây ngô, nửa như cằn cỗi .. do dự và chợt cảm thấy bồng bềnh bấp bềnh như đang lưng lững giữa mây trời ..


Đã hơn 9 tháng Nhung sống với chàng như là một người tình tận hiến, không đòi hỏi không thắc mắc và như là yên phận chấp nhận sự hiện diện của chàng trong căn nhà nhỏ của Nhung mặc dù chỉ một tình cảm lứa đôi (tuy không làm vợ chồng) trọn vẹn, đằm thắm, mà còn hơn cả một cuộc sống của một người đầy đủ, phong phú. .. Hai con cúa Nhung yên lặng một cách lễ phép đối với chàng vừa phải ,đủ cho Đăng cảm thấy bình yên và tự nhiên khi ớ lại bên Nhung .. Hạnh phúc không với cũng đang trong tầm tay .. Đăng không muốn suy nghĩ gì hơn là những giờ phút bên Nhung .. Nhung như đóa hoa hồng vừa nở nhuỵ .. trông tươi thắm nồng nàn hơn, ở hãng hai người cố gắng không để lộ ra mối tương giao thắm thiết và dường như mọi người đều ngầm biết nhưng không ai lên tiếng ... Nhung càng cố gắng trong công việc mới của nàng, lúc đầu nàng thật khổ sở vì những từ chuyên môn phải cần nhớ nhưng với sự dẫn dắt tận tình và sự thông minh cúa Nhung .. nên mọi việc đều trôi chảy ... Đứa con gái 22 tuối bệnh hoạn của Nhung như vui vì thấy mẹ mình có hạnh phúc và bóng dáng cần thiết của môt người đàn ông trong gia đình ... Bà má chồng cũ cuả Nhung như chấp nhận sự hiện diện cuả chàng như môt ngươi con rể " đaị gia " vi` những mo'n quà vật chất Đăng mua tặng bà,... Đôi lúc có những nụ cười vang trong căn nhà bé nhỏ của năm người mà Đăng đang tưởng đó là hạnh phúc cúa chính mình đang có được với bửa cơm thanh đạm cá rau và những món ăn thuần tuý .., đầm ấm biết bao mà bao năm Đăng không tìm lại được trong những năm qua .. Chàng có mặt thường xuyên với gia đình Nhung hơn là mái gia đình lạnh tanh của chàng .


Tưởng chừng như đời đã lặng yên, đến một hôm không thấy Nhung xuất hiện làm việc như thường lệ , đến trưa vẫn không thấy Nhung vào là , gọi phone vẩn không thấy Nhung trả lời .. sốt ruột Đăng ghé nhà nhưng không thấy Nhung và được cô con gái cho biết là Nhung đã vào bịnh viện sáng nay .. Đăng liền chạy vào bịnh viện vừa lúc gặp con trai của Nhung , Toàn, cho biết mẹ sáng nay tư nhiên bị ngất xĩu .. nên Toàn chở mẹ vào bệnh viện ..

Thời gian chờ đợi thật lâu mãi đến khi gặp lại Nhung với khuôn mặt mệt mõi xanh xao .. Nhung cho biết là bác sĩ đang khám nghiệm và chưa biết kết quả ra sao. Đưa Nhung về nhà Đăng băn khoăn khố sở và lo sợ .. rối rắm .. Con Nhung thì cứ từ tốn như không có chuyện gì .. Nhung ôm Đăng vỗ về và bảo " Em không sao đâu,mạng số em còn lớn lắm ,em còn đây đế tận hưởng cái hạnh phúc anh ban cho em chứ " ..Vai` ngày sau đó Nhung lại cám dỗ Đăng, nàng chiều chuộng chàng như thể muốn nghiền nát từng miếng da thớ thịt của chàng . Nhung đã cùng chàng tận hưởng hết tất cả mọi lạc thú của một cuộc mây mưa của đôi tình nhân yêu nhau thắm thiết ..

Một tháng sau Nhung mất tích cùng với gia đình nàng, không một dấu vết để lại , lặng lẽ ra đi và ngay cả không có một cái địa chỉ đế liên lac. Nhung đã không ghé lấy paycheck cuối cùng .. Đăng như điên cuồng và rồi một ngày đầu thu, Đăng nhận một lá thơ gới đến sở của chàng



Anh yêu dấu nhất đời của em

Em là con người từ bé đã có nhiều vất vả, lao đao. Cả cuộc đời em chỉ biết dựa lưng với những nỗi buồn và sự cô đơn .. thiếu thốn . Em biết không mấy ai trên cõi đời may mắn tìm thấy nửa phần của mình hoàn toàn . Phần lớn chỉ làm những ghép nhặt không ăn khớp.như là để thay vì khoả lấp nỗi cô đơn, trống trải lại nhân lớn thêm lên. Để thay vì sống chung hạnh phúc, họ chỉ gây cho nhau nhiều điều bất hạnh, thay vì vui hưởng bình an, họ chỉ gấu ó và đè chìm nhau vào cái vũng hận thù . Còn em , gần giưã cuối đời … Em đã gặp được anh, như em đã tìm thấy nửa mảnh khít khao của mình. Anh ơi, em yêu anh lắm. Gặp anh, em như đã có đầy đủ những gì em khao khát, có thể nói còn hơn cả khát khao của tất cả mọi người trên thế gian này .

Cứ tưởng rằng em đã tìm được bến đỗ bình yên đời mình .. chấp nhận tất cả dù chỉ có anh đôi ngày một tuần ..

Nhưng ,em biết rằng em không thể đem đến cho anh hạnh phúc suốt đời được vì em hiểu rõ cuộc đời em lúc này, căn bịnh vừa bộc phát và đứa con em có thể ra đi bất cứ lúc nào .. nên em phải nắm lấy cơ hội này với ông Laurent ,môt ngươi lính mỹ ở Oregon . Laurent là một người triệu phú, ông ta là bạn đồng ngũ chiên đấu của cha em bên Viet Nam ngày xưa ,ông hứa với cha em ( môt người cha mà em chưa bao giờ biết mặt)là sẽ tìm kiếm ra em ....Ông có cho thám tử tư đi về Việt Nam tìm kiếm em bao năm ... Định mệnh run rủi , tình cờ ông ta thấy hình em trên facebook của con gái , tấm hình hai mẹ con chụp chung với nhau. Cách đây 3 tháng , ông ta liên lạc với em đơn thuần chỉ vì nốt ruồi của em trên khuôn mặt .. anh còn nhớ anh hay ghẹo đó là nốt ruồi duyên của em nhưng em lại bảo đó là nốt ruồi trích lệ .. . Ông ta rất giàu và ông đang cưu mang chứng bịnh ung thư , nên ông ta có đề nghị là em phải làm vợ ông ta để em có thể thừa hướng tât cả gia tài của ông ta để lại ....như là một phép lạ như là em đang được trúng số lô độc đắc .

Có phải trước khi bạc mệnh rồi người ta mới đựợc phát ..em đã được phát : phát tình với anh , và phát đạt với ông Lauren này . .va` em đang chờ một sự phát ..? có tham lam lắm không .. em ước gì em đang nắm trong tay hạt dẻ thứ ba để được ước lúc này anh ạ ..

Em phải chấp nhận không có đường chọn lựa ít nhất em cũng co 'một tấm chồng, it' nhất em còn có cơ hội cuối cùng đế dành lấy mạng sống cho con em và em .. tinh yêu và tình mẹ con .. anh nghĩ em có còn sức lực nào không ?>?

Em đau đớn vì đứng trước hai ngã đường phải chọn lựa .. và sự chọn lưa đã phải là như thế .. Em chỉ cầu và van xin anh đừng hận em và trách cứ em , kiếp sau nếu có thể em xin trớ lạii làm kiếp người , em nguyện xin trả nợ ân tình anh

Hảy mừng cho em và đừng khóc cho cuộc tình chúng ta .. suốt đời còn lại của em , anh maĩ là một người tình em yêu quý nhất và một người chồng không bao giờ cưới tuyệt vời nhất cúa em.

Sáng nay có tiếng chim kêu giọng thống thiết bi ai anh ơi !

Cuộc sống vẫn phải tiếp nối, phải chăng là định mệnh đã an bài ??

Vĩnh biệt anh yêu dấu !
Hồng Nhung

.............

Thờ thẫn và tái mặt Đăng buông lá thơ của Nhung chồng lên xấp giấy " hồ sơ li dị " nằm ngỗn ngang trên bàn giấy của chàng . .. trên làn sóng của đài Little Saigon bài " Lòng Mẹ " đang phát bản nhạc cho Mùa Vu Lan

" Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào ...

Tình mẹ tha thiết như giòng suối hiền ngọt ngào " ...
Bổng dưng Đăng chợt nớ nụ cười nủa khóc nửa cười ...và trầm tư theo giòng nhạc ..................

THe END
Dốc Mơ

No comments:

Post a Comment