Saturday, October 13, 2012

CÒN TRONG MỘNG TƯỞNG

Một người vừa bỏ đi mang theo một nửa hồn dật dờ, dại khờ bỏ lại đây những ngút ngàn nuối tiếc, hụt hẫng .Một cuộc tình bỗng trở về như cơn lốc xoáy tận cùng sâu thẳm, những yêu thương, nhung nhớ mà tôi ngỡ đã nằm trong tâm khảm gần 16 năm qua ...

Một người đến đã khơi dậy những kỷ niệm những vui buồn những hình ảnh mập mờ nằm trong ký ức của tôi . Một viên sỏi vừa rơi xuống mặt hồ, những giọt nước bắn tung lên rôì rơi xuống rất nhẹ nhàng để mặt hồ sẽ mãi mãi được yên tĩnh được che đậy bởi cái dĩ vãng mênh mang không ai nhắc đến, cái hiện tại trầm lặng, u ẩn như chiếc quan tài nằm quạnh quẽ,nằm khuất trong nghĩa địa xác xơ tiêu điều được cách ngăn bởi tình đời và tôi, hay tôi và người cũng cùng một nghĩa

...

Ngày em đến như viên sỏi đánh thức cuộc đời của tôi, để đối mặt với hiện thực nước trong hồ đã đong đưa từng những lọn sóng, tôi nghe lòng xôn xao từng lọn sóng ân tình đó .

Mười sáu năm, tôi đã đánh mất 16 năm hạnh phúc đã sống những ngày tháng lạc lõng, buồn tẻ . Ðôi khi tôi tưởng mình không thể nào tìm lại được một ngày thật trọn vẹn cho mình
....

Hạnh phúc tình yêu được nằm trong tay với, một ngày tươi vui không còn lo buồn ưu tư, khoắc khoải, đợi chờ... Một ngày tôi tìm lại được cái tôi mà tôi đã vì lý do nào đó đã đánh mất .

Mười sáu năm qua có lẽ sự ăn năn, hối tiếc lòng thành của tôi được toại nguyện, một ngày tôi mong mỏi nay đã thành sự thật ....
Em đến ! tôi nghe đâu đó trong căn phòng u tịch nầy có những lời nhạc reo mừng được cấu kết từ cung bậc yêu thương . Ngoài kia đôi chim duờng như cũng chia sẻ nỗi sung sướng của tôi nên chúng cứ líu lo hát mãi không thôi .
Căn phòng suốt mười ba năm qua lúc nào cũng bao trùm bởi vết thương tình cảm cho nên đâu đâu tôi cũng cảm thấy một màu đen u ám che khuất, đương nhiên tâm hồn tôi cũng rung động, một cảm xúc nhẹ nhàng lâng lâng dâng lên trong tôi, cả bầu trời thay đổi hẳn những gượng gạo , cừơi vui bỗng dưng không còn nữa, tôi như một đứa bé tìm lại được sự hồn nhiên, tìm lại được thật sự tiếng cuời của nó .
Lẽ tất nhiên gặp lại em con tim tôi giao động như mặt hồ bị giao động bởi viên sỏi ân tình , tôi nghe trong lòng lâng nhẹ một cái gì đó không thể hình dung được, có lúc nó như làn gió thổi đi cái oi bức của căn phòng nắng gắt giữa mùa hè nầy.
Có lúc nó du dương dìu dắt tôi về với những ngày xưa thân ái, ở đó tôi có em, có ánh trăng sáng dìu dặt, có con sông chảy dài theo bờ đê, có cuộc tình chớm nở với những buổi hò hẹn dại khờ ....


Nói chung tôi khó có thể diễn đạt hết những cảm nghĩ dù rằng tôi có rất nhiều lời muốn nói, nhưng có một điều tôi xin khẳng định tôi vẫn còn là con người, vâng ! một con người còn đủ nhân tính hỉ, nộ, ái , ố . Máu ấm còn luân lưu trong cơ thể, tâm trí còn phân biệt những chuyện thiệt hơn, con tim vẫn còn đập nghe những nhức nhối, rạo rực, của

một con người cho nên làm sao tôi không tránh khỏi giây phút bôì hồi khi gặp lại em.
Tôi nghe nghèn nghẹn nơi cổ họng có chút bối rối làm tôi nói không nên lời ...
" Em vẫn khỏe ?" ...rồi lặng lẽ nhìn nhau .
Tôi đã thật gần bên em chỉ cách nhau trong gang tấc mà cứ ngỡ như nửa vầng trái đất, như ta đã xa 16 năm qua .
Em có nghe lòng xót xa khi nghe tôi đắng cay quá , sao lại cay nghiệt như thế nầy ? khoảng cách đâu có bao xạ chỉ cần một cánh tay với thì ta sẽ gần bên ta .
Tiếng em nói, giọng em cười, tôi vẫn còn nghe quen thuộc như ngày nào, hơi thở em vẫn còn nồng ấm, hương tóc em vẫn còn man mác một chút tình ngây ngây ... vậy mà ...
Em đến, ngoài hiên nắng đón mừng, ngập ngừng tôi hỏi," Mộng hay mơ ? " , tôi cũng đã đôi lần tự hỏi " Mộng hay mơ ?" mặc dù tôi biết chính xác rằng em đang ngồi gần bên tôi đang kể cho tôi nghe những vui buồn truân chuyên suốt 16 năm qua em đã gánh chịu . Khuôn mặt của em thoáng hiện nét buồn, tôi biết em cố giấu và gượng cười mỗi khi nói đến vài chuyện không vui .
Tôi không dám nhìn thẳng vào em, chỉ sợ hai đứa cùng lúng túng, ngượng ngùng rôì câu chuyện chẳng được mạch lạc, hay nói đúng hơn tôi không đủ can đảm và tư cách để nhìn lại gương mặt đã một thời trong tôi bềnh bồng, ngụp lặn trong bể cả của tình yêu . Đời người chỉ hạnh phúc khi chọn đúng người mình yêu, tôi đã chọn đúng người tôi yêu nhưng tôi đã chọn lầm con đường tôi đã đi . Từ ngày bước chân lên con tàu định mệnh và nó đã xô đẩy tôi xa cái hạnh phúc tôi đã được Thượng Đế ban cho . Hạnh phúc không bao giờ đến hai lần,
người mình yêu cũng không bao giờ có lần thứ hai và tôi đã đang vuột mất tình yêu và hạnh phúc .
Tôi vẫn ngồi yên trong cái vị trí cố hữu mà mười ba năm qua tôi đã yên lặng nghe em nói, thỉnh thoảng trộm nhìn em vẫn câu hỏi , " Mộng hay mơ ? "

Nếu có ai bấu vào chân tay chắc chắn tôi sẽ nói tôi đang

mơ, vì tất cả không còn có cảm giác . Cái cảm giác bình
thường như những người bình thường để tôi biết trên da
thịt nầy còn có chút rung động hoặc đau đớn... thế mà .... Buồn không em ?

Đã mười ba năm tám tháng rồi em ạ, thời gian giúp con

người quên đi những khoắc khoải, buồn phiền của quá khứ nhưng cũng là lưỡi dao bén nhọn chém thật ngọt ngào với những vết thương hiện tại, thơì gian trôi không ngừng nghỉ nên tôi còn tiếp nối theo tháng ngày chẳng đặng đừng nầy, đến một ngày nào đó tôi chả còn gì để nuối tiếc cái cõi đời ô trọc nầy có lẽ tôi sẽ thấy dễ chịu hơn, đúng không em ? Hãy cầu nguyện cho tôi em nhé !

Nếu ai đó bấu vào mặt tôi, tôi sẽ biết rằng tôi đâu phải nằm mơ, nếu có đó chỉ là giấc mơ do chính tôi đã dệt mộng hơn 13 năm . Em có biết đã nhiều đêm tôi hụt hẫng với từng cơn mộng êm ái, tôi thoáng thấy em vẫn nụ cười mộc mạc, hồn nhiên đã khiến hồn tôi trôi theo tiếng cười ví von đó, bỗng đôi mắt tròn xoe nhìn tôi bất chợt, nên tôi phải vương vấn cả đời mình trong đôi mắt hun hút sâu thẳm ...rôì chợt thấy lòng mình biết yêu từ dạo ấy .

Vẫn vóc dáng hiền ngoan, gọn gàng đẩy đưa tôi tới từng bước chân em, trói buộc đời tôi trong những buổi cơm đạm bạc nhưng chan đầy những thâm tình mà cả đơì tôi không bao giờ phai mờ. Đó chỉ là những giấc mơ của tôi, có nhiều đêm được cấu kết làm sao kể hết ra em nhỉ !?

Hiện thực tôi vẫn còn ngồi đây đếm từng chuỗi ngày dài lê thê trôi qua mà nghe lòng se thắt, trên da mặt tôi còn biết đau thì làm sao tránh khỏi những nghẹn lòng khi nhìn bầu trời chỉ rộng bằng khung cửa sổ , khi tôi chỉ được nghe tiếng ve sầu nỉ non mà chẳng rõ đêm nay trăng tròn hay đang khuyết, khi tôi nhìn mặt trời lặn mà không biết nó mọc từ đâu ? thấy đứa bé vừa chập chững bước đi đang vẫy tay chào tôi ngoài cửa , còn tôi ? tôi không hiểu tôi sống để làm gì ? tại sao tôi còn phải sống khi thế giới bên ngoài đang ruồng bỏ tôi, có phải tôi vẫn còn nói ngôn ngữ của loài người cho nên người ta bắt tôi phải sống, phải nuôi tôi sống, ích lợi gì chớ ? hay người ta muốn đày cái thân xác khốn cùng nầy để nghe, để nhìn những gì tôi đã chán ngấy, con tằm được người ta nuôi dưỡng, chăm sóc để ngày nào đó nó nhả tơ, con chim dù bị nhốt trong lồng cũng được cho ăn uống no đủ để hót cho vui . Một con ngựa sau những tháng năm dài rèn luyện sẽ có ngày được ra trường đua, dù không chiếm giải nhưng ít nhất nó cũng có thể trổ tài ... Còn tôi ? hơn 13 năm qua tôi đã làm được gì ? ai có thể trả lời dùm tôi ? em có biết tại sao ?

Tôi nào tưởng mình là thánh sẽ phải sống khốn khổ trong thế giới loài người, tôi không dám tưởng mình là thánh bao giờ, tôi cũng tự cho mình chỉ là một con người tầm thường, thật tầm thường , cớ sao tôi phải lao đao trong cái bể khổ trầm luân nầy ? nghiệp chướng ư ? có phải tôi đã gieo nhiều hạt giống xấu giờ đây tôi phải gặt hái theo luật tuần hoàn ? nếu có, tôi xin lỗi mọi người , tôi xin lỗi em vì tôi không thể dìu em đến hết cuộc đời nầy, vì tôi đã để người con gái vừa tập tễnh bước vào ngưỡng cửa tình yêu đã Phải gánh lấy những nhọc nhằn buồn tẻ suốt 16 năm trên đôi vai nhỏ bé . Em có trách cứ gì tôi không ? thôi em nhé hãy tha thứ cho nhau để trên đoạn đường ta sẽ tiếp nối cho tâm hồn được nhẹ nhàng thanh thản hơn, hãy mở rộng cõi lòng để đón nhận nhiều niềm vui em nhé! mỗi ngày ta hãy chọn một niềm vui, dù nhỏ nhoi hay chỉ trong khoảng khắc nó cũng đủ để ta có chút ánh sáng để đánh tan những cụm mây đen luôn bao trùm ta trong từng ngày . Một ngày ta có được mấy giờ sống cho riêng ta em nhỉ ? mấy giờ để ta có một nụ cười thật trọn vẹn hay chỉ là những ưu tư lo nghĩ .

Tôi muốn nói thế, thôi thì ta cố gắng dành một giây nào đó trong một ngày mà hoài niệm cùng nhau để được thấy nhau một phút giây tưởng nhớ âu đó là lúc ta vui nhất đúng không em ? Riêng tôi, một ngày như mọi ngày em trả lại đời tôi, đời tôi có lẽ đã đặt để ở một ngôi sao mà chả mấy ai trông thấy vì vậy tôi cũng chả trông thấy được mấy ai, dù em có trả đời tôi lại cho tôi hay không đi chăng nữa thì tôi cũng vẫn là tôi của kiếp đơn độc hơn 13 năm nặng nề trôi qua nơi căn phòng nầy, có tâm sự nhưng không người tri kỷ nên mình tôi nói một mình nghe, chua chát quá em nhỉ ? tôi còn gì đắng cay hơn tôi nói cho tôi nghe, bao giờ chạnh nghĩ cái cảnh tình nầy không ? tuy nhiên lâu rôì đời mình cũng qua ...



Tôi có chút tự hào về bản tánh của tôi, cho dù sự thể có

xảy ra như thế nào đi chăng nữa tôi cũng thích nghi với mọi hoàn cảnh dễ dàng chấp nhận nó và tưởng như nó đã đặt để tôi đi cùng từ thuở nào vậy . Nghịch cảnh trớ trêu đã đang gánh lên người tôi thì làm sao tôi cưỡng lại được phải không em ? Một bản án chung thân không phán quyết bởi quan tòa, tất cả ở Thượng Đế đó em ạ , rất có thể đây là con đường để tôi sám hối lại tội tình và em được đi trên thảm vàng hạnh phúc ....

Nếu không mất mát thì đâu ai trịnh trọng những gì đang hiện hữu, không tìm lại được đâu ai hối tiếc những gì đã mất . Câu nói nầy giản đơn hầu như ai cũng biết nằm lòng, hay ít nhất đã được nghe vài lần ...nhưng chỉ có người trong cuộc mới thấm thía được cái chiều sâu của nó, tôi là một trong số những người không may đó, tôi xin được mở ngoặc ở đây để giải thích hai chữ " không May " (Thật ra tôi là ngươì may mắn nhất, là một kẻ xa lạ tới tạm trú nơi em sinh sống, vỏn vẹn chỉ có hai thằng bạn thân . Bọn nó giúp đỡ đủ mọi phương tiện để tôi tạm dừng bước giang hồ ở Hồ Bài ...rôì ông tơ bà nguyệt đã đưa đẩy dẫn đường đưa lối cho tôi gặp được em .

Chúng tôi quen nhau qua sự dàn xếp kỹ lưỡng của hai cô bạn, chúng tôi yêu nhau qua sự rung động của hai con tim và rồi chúng tôi sống bên nhau qua sự chấp thuận của gia đình .
Nhưng nghiệt ngã thay một đêm trời rỉ rả vài hạt mưa, dường như đang khóc cho một cuộc tình sắp đứt đoạn, bầu trời thấp thoáng lúc tỏ, lúc mờ, lác đác vài vì sao soi rọi xuống bờ đê dọc theo thửa ruộng như nhắc nhở trách cứ bước chân của kẻ bạc tình dẫm lên sự đau khổ xót xa của một người con gái đang chờ hắn quay về .
Trăng đêm đó không sáng lắm nhưng cũng đủ dắt tôi rời căn nhà đang tràn ngập tình yêu theo đúng nghĩa của một mái ấm gia đình mà tôi hằng khao khát mơ ước ... Hương tình vẫn còn nồng cháy trong lòng tôi, thế mà tôi lại bỏ đi, tôi trở thành tên tội đồ không bản án, vô hình chung tôi tự giết đời tôi trong đêm cay nghiệt đó ... Từ ấy tôi hiển nhiên thành kẻ không may trên con đường lưu lạc nơi đất khách )

Mười sáu năm rôì, tôi luôn tự trách mình, một việc làm thiếu suy nghĩ của tôi đã đẩy đưa chúng tôi phải cách xa trong 16 năm . Em phong ba trong dòng đời tôi ray rứt, ăn năn ....

Em có trách gì tôi không em hỡi ? thôi hãy để những chuyện buồn trôi theo con nước ra biển cả, cứ như những tia nắng đong đưa trên thân lá mà ấm lòng cỏ cây, cứ như cơn mưa rào bất chợt để cỏ cây đua nhau, hoa lá được nẩy mầm xanh tươi . Cố vui lên em nhé ! cũng như tôi đang sung sướng vì ước mơ suốt 16 năm nay đã thành sự thật, tôi không còn hụt hẫng khi giựt mình tỉnh giấc, cám ơn em đã đến với tôi đã mang lại cho tôi cái cảm giác của một con người mà tôi ngỡ sẽ không bao giờ tìm được .
Em đến, ngoài hiên nắng đón mừng ngập ngừng tôi hỏi "Mộng hay mơ ? " từ nay không còn cơ hội mộng hay mơ nữa tất cả nay đã thành sự thật, em đến bằng xương, bằng thịt bằng cả tình người nồng ấm kéo tôi lên từ vực sâu bằng sợi dây ân tình, lòng tôi sẽ không còn những cơn tuyết lạnh kéo dài dù đang là mùa xuân hay hạ . Mặt trời hồng đang sưởi ấm lòng tôi, bỗng dưng tôi nhớ bài " Hạ Trắng " . "....Gọi nắng cho tóc em cài loài hoa nắng rơi, nắng đưa em về miền cao gió bay, áo em bây giờ mờ xa nẻo mây . Gọi tên em mãi suốt cơn mê nầy .... Áo xưa dù nhàu cũng xin bạc đầu , gọi mãi tên nhau ..."

Em có thấy buồn cười cho tôi không ? Khi tôi ngồi đây mà gọi hoài, nắng mà bỏ đi có phải đời tôi băng giá khi chưa gặp em chắc tôi vẫn nằm mơ nữa em nhỉ ...đã ngừng mộng rồi mà cơ khổ chưa ! cho tôi gọi tên em mãi suốt cơn mơ nầy .

Tôi thì lúc nào cũng thế, tự tôi gây mâu thuẫn cho chính tôi vẫn gọi tên em cho dù cơn mê hay không vẫn vậy, vì tên em đã đang ăn sâu trong từng mạch máu của tôi rồi , tên em như sợi dây huyền bí quyện sâu trong tâm tưởng của tôi giúp tôi có đủ nghị lực để đương đầu với hoàn cảnh khốn cùng nầy, tên em tôi luôn gọi để được ấm lòng trong những đêm dài cô tịch, tên em như một điệp khúc để tôi sáng tạo bài nhạc buồn cho riêng tôi và tôi hát thật nhẹ nhàng, dịu ngọt mỗi khi chạnh nhớ đến em .
Cuộc đời dù có lắm bể dâu, thời gian có thể xóa nhòa rất nhiều vết tích cũ nhưng tình tôi vẫn đong đầy, tên em tôi vẫn gọi , gọi cho tới bao giờ tôi không còn được gọi, và em, em có bao giờ gọi tên tôi ?
Em yêu dấu, kỷ niệm là gói hành trang quí báu để tôi mang theo trong những lúc tôi không được gần bên em . Vâng ! đối với tôi kỷ niệm của chúng mình là một sự việc rất quí báu, thiêng liêng, tôi trịnh trọng yêu mến gìn giữ nó, xem nó như một cẩm nang để sống rất cần thiết trong cuộc đời tôi . Có lúc tôi vui vui khi nhớ về em, có lúc tôi nghe lòng se thắt khi nhớ về em, những buồn vui của tôi đã tùy thuộc vào nỗi nhớ thương, kỷ niệm như chất chứa
một vết sầu tình cảm đã in sâu trong tiềm thức tôi, hình ảnh em vẫn cô đọng ở một góc nào đó sâu thẳm trong tâm hồn, chỉ cần một sự việc nào đó có liên quan tới em thì tâm tưởng của tôi sẽ bùng dậy, nó như một cuốn film được quay chậm lại để tôi suy tưởng thả hồn về vùng quá khứ dĩ vãng đã trở về dù lần đó vui hay buồn tôi cũng miên man trôi nổi theo đuổi, tại vì tôi biết chắc chắn rằng em đang ở bên tôi dù chỉ là giây phút ảo tưởng nhưng một thoáng đó đem lại cho tôi những sung sướng không thể tả ... Dường như em đang cười với tôi, tiếng cười reo vui vô tư lự khiến căn phòng vốn đang tịch mịch nầy bỗng bừng sáng , một ánh sáng lạ thường .... Mà không em đang khóc thì phải, khóc vì nhớ tôi, khóc vì được gần tôi, khóc vì không được sống bên tôi, khóc vì những khổ đau em phải chịu ... Tôi cố níu kéo giây phút êm đềm đó thêm một khoảnh khắc, cố bám víu vào trí nhớ để giữ em lại, để ghìm nát đôi vai bé nhỏ nõn nà của em ... Tôi nghe lại hơi thở dồn dập, ấm áp len nhẹ trong từng tiếng đập từ con tim lồng vào đó những tiếng nghẹn ngào, xúc động tôi tìm lại chất dịu nồng trên đôi môi ngọt ngào nóng bỏng để soi thấy đời mình trong làn da trắng mịn màng, ngụp lặn với những cuồng nhiệt của tình yêu ...
Tôi chợt nghe môi mình đón nhận một chất mặn được rơi xuống bởi những giọt nước mắt trong đôi mắt ngây dại u buồn để vuốt lại mái tóc có những lọn tóc rơi mà tôi đã một thời thả nổi bềnh bồng, để tôi còn được yêu em và cũng được em yêu ...
Có những bám víu, níu kéo thường là những nỗi ê chề, xót xa khi cơn mơ chợt thức dậy, tôi thấy cuộc đời dường như cố tình xa lánh tôi, những trống rỗng trở về trong tâm tưởng như một tiếng thở dài như để thở than cho đời mình, tôi muốn cấu nhẹ vào thịt da chai lì nầy để xác tính rằng tôi vẫn còn cảm giác đau đớn như một con người và biết được tôi đang trực diện cùng tôi . Tôi hỏi lòng có một người vừa hụt hẫng cơn mê đầy ác mộng đẹp, nhưng em ơi ! tàn nhẫn lắm cho tôi, chỉ mỗi một việc cỏn con đó vậy mà tôi làm cũng không được thì làm sao ghì sát em vào lòng, làm sao tìm lại những ấm áp trên làn da mượt mà, những sợi lông măng mịn màng, những hun hút trong dòng đời sâu thẳm .
Tôi thấy tôi vẫn còn để làm gì đây ? Có phải để thiên hạ nhìn thấy tôi vẫn còn đầy đủ tứ chi ? tôi cố an ủi cho tôi, hay nói đúng hơn tôi đang tìm cho tôi một lối thoát, tôi đang đi trên con đường cùng, Thượng Đế đã an bài ...

Vâng! chỉ có như thế tôi mới cảm thấy an ủi đôi chút, cuộc sống vẫn còn ý nghĩa dù chỉ để sống, em có đồng ý với tôi ? Em có bao giờ thấy tôi say giấc trong một đêm nào đó ...


Nhìn lại khoảng thời gian 16 năm trước đây ... Tôi ! tên lãng tử không bao giờ chịu dừng chân ở bất cứ nơi nào hơn một năm không phải tôi là người thích ngày đây mai đó, việc gì cũng có lý do của nó, là một thanh niên sống dưới chế độ luật rừng tôi với một số người khác không giấy tờ tùy thân cho nên phải biết cách lánh nạn mỗi khi có chiến dịch dù bất cứ chiến dịch gì thanh niên cũng là đối tượng của họ, rất may tôi chưa lần nào được dự phần vào trước khi lê tấm thân gầy còm nầy tới Hội Bài . Tôi tóm tắt một tí về Hội Bài mà dân chúng ở đây thường gọi là " Phước Hòa" cảnh tấp nập, náo nhiệt hay ồn ào nhất là buổi sáng lúc chợ vừa nhóm, ôi thôi đủ mọi lớp người kéo xuống bến kẻ tranh nhau ly cà phê người thưởng thức tô cháo lòng xen vào đó có một số người buôn bán từ mấy nơi phương xa tới cảnh vật, cảnh người khó mà diễn tả cho hết có thể vì quá dễ dàng cho nên một số người đến rồi về quá đông nên việc kiểm soát cũng có phần dễ dãi, lợi dụng cái thiên thời, địa lợi ấy tôi nghe lời thằng bạn xuống đây để tìm luôn cái nhân hòa .


Buổi trưa của những ngày đầu năm 1980 tôi vừa xuống chiếc xe lam đang chạy với tốc độ hơn xe đạp, khi đã quá quen việc di chuyển nầy tôi vẫn cảm thấy uể oải, cái xương cốt được bọc bởi làn da ngăm đen như muốn biểu tình đòi quyền tự trị, tôi vươn vai, bẻ lưng để được nghe tiếng răng rắc quen thuộc của các khớp xương, với mái tóc hơi dài che mất hai lỗ tai và gáỵ


Tôi thong thả bước theo thằng bạn để tìm nhà người bà con của nó, khi đi ngang con đường chính có chiếc cổng dẫn vào tôi thấy khá nhiều người nhìn tôi, có phải vì mái tóc dài hay cái quần jean ống nhỏ, tôi tự trấn an chắc có lẽ mình là người lạ cho nên người ta ngó vậy mà, như các nơi khác tôi đến đều được quan sát khá kỹ vì tôi có hơi quái đản một tí ... Thú thật tôi chẳng suy nghĩ gì nữa cả chỉ cần một chỗ được rửa mặt đặt lưng là đủ rồi loanh quanh hơn nửa giờ đồng hồ chúng tôi cũng tìm được nhà lúc đó tôi mới có dịp nhận định tình hình kỹ hơn, dân chúng có lẽ phải lo miếng ăn nên ít có ai để ý đến người lạ, không kiểm soát gắt gao như ở thành phố đời sống dễ thở nếu mình có tiền và tôi quyết định ở lại Hội Bài .


Vài ngày đầu tôi quen được một số bạn nhỏ qua những trận đá bóng hoặc những mẩu truyện tiếu lâm cổ tích trên chiếc ghe tôi dùng để ngủ . Dần dần tôi chuyển sang những thằng bạn cùng lứa tuổi, điêù nầy giúp đỡ tôi có nhiều cơ hội để nhập gia tùy tục, sinh hoạt của tôi càng ngày trở nên thoải mái . Từ khi quen được thằng bạn, nhà nó chả khá cho lắm nhưng rất ấm cúng cho cái thằng lang bạt như tôi và tôi được ba má cùng các em coi tôi như người trong nhà ngược lại tôi rất kính trọng ba má và các em . Điều hiển nhiên tôi đã vượt qua câu, " Vạn sự khởi đầu nan " Tất cả thiên thời, địa lợi, nhân hòa tôi đều đạt như ý .


Cuộc đời tôi dường như Thượng Đế không cho tôi ngừng ở một chỗ cho dù chỉ là một thời gian ngắn ngủi để tôi ổn định lại con người của tôi .., Theo mấy chuyến vượt biên không thành công cùng mấy tháng trở về thành phố tôi như con ngựa lạc bầy sau thời gian phải sống trong rừng sâu, tôi buông thả cuộc đời với những đêm dài vô tận hầu quên đi những nhục nhằn, phiền muộn hy vọng sẽ có một ngày sau cơn mưa trời lại sáng, đám mây phủ vây tôi sẽ tan đi .

Em yêu dấu ! và tôi đã gặp được em yêu em, linh hồn tôi chợt sống lại sau những ngày tháng tưởng đã lịm chết từ thất bại nầy đến thất bại khác .
Con tim tôi luôn đập từng nhịp mạnh khi có người nhắc đến em hoặc những buồn nhớ gọi tên em . Tôi đã có em trong mọi sự suy nghĩ, bóng dáng em luôn ngự trị trong tâm tưởng tôi , tôi yêu em, tôi yêu em và tôi đã yêu em . Tôi muốn hét to cho mọi người nghe tôi yêu em và cũng đã được em yêu, tình yêu đầu đời của thằng con trai 23 tuổi, với tuổi đời còn non nớt yêu cô gái Hội Bài với tâm hồn trong trắng ngây thơ .
Tình yêu hai đứa chân thật và vụng dại như hai mái đầu tóc đang còn xanh yêu nhau trong cuộc tình xanh với những cụm mây xanh dắt dìu nhau trên vòm trời đầy mộng mơ, hứa hẹn .
Tôi lúc bấy giờ thương em chỉ biết có mỗi mình em, mong muốn được gặp em suốt 24 giờ một ngày, một lần gặp em trò chuyện với em, nhìn em tôi thấy bầu trời tuyệt vời làm sao,cây cỏ dường như cũng chia sẻ cùng tôi nên chúng xanh mượt hơn mọi ngày, con đường về nhà không còn thênh thang trống trải, trong tôi tràn ngập những niềm vui và đêm đó em lại hiện trong giấc mộng của tôi , " Làm sao cắt nghĩa được chữ yêu . Nghĩa lý gì đâu một buổi chiều . Nó chiếm hồn ta bằng nắng nhạt . Bằng mây nhè nhẹ, gió hiu hiu .."
 
Tình yêu của chúng ta được bắt đầu từ đâu em nhỉ ? Một buổi chiều cùng tắm suối hay những lần nói chuyện bên hiên nhà, cũng có thể một lần nào đó bất chợt ta yêu nhau từ khóe mắt trong con tim thốt lên khi ta đi bên nhau, làm sao xác định lúc nào, ở đâu phải không em ? thôi thì hỡi em yêu dấu ! hãy để tôi đưa em về vùng kỷ niệm nơi mà chúng mình đã từng đặt chân qua những viên sỏi vui mừng đón bước em, hàng cây bên đường cũng rộn ràng khua lá khi đôi ta chung bước ...

" Nè ông Tài đưa bà Kẹo đi chung một xe, tụi tui đi xe khác

" Tiếng của chị Nhiều, Ái Loan vừa gài hai đứa, tôi thừa biết họ muốn để chúng tôi được gần nhau dù đoạn đường từ Phó Đức Chính đến rạp Quốc Thanh đâu bao xa nhưng được ngồi gần bên em tôi mừng vô cùng trong bụng nói, " Hai bà nầy vậy mà biết điều ghê nhỉ " ngoài miệng thì cười cười, " Tại hai người xúi đó nhe " À đó đâu phải lần đầu tiên tụi tui bị xúi, hai đứa đã từng bị xúi lúc ở Hội Bài lận cơ, khi đi chung lúc ngôì tán dóc . Tôi có cái tài nói chuyện dễ được cảm tình nhất là đối với phái nữ cho nên ba bà cứ bắt tôi nói ...
Trở lại chuyến xe định mệnh, tôi cho là chuyến xe định mệnh vì nó đã chở tôi và em tới một bến tình , khi bước lên xe em có vẻ ngượng ngùng, ngồi chung kỳ ghê, cái thẹn của người con gái lần đầu tiên tôi được thấy ở nơi em .
Để em được tự nhiên tôi nói khẽ , " Không sao đâu chỉ chừng 10, 15 phút thôi " rồi tôi nhường em lên trước, có lẽ vì ngượng vì không quen lên xe xích lô cho nên em chao người như muốn ngã, bên xe kia có tiếng cười lớn, " Coi kìa được đi chung với bồ nên bả xúc động muốn té " tôi vội cầm lấy tay em vịn vào vai em giữ lại thăng bằng cho em thật sự tôi cũng bối rối vô cùng, quen em bấy lâu tôi có bao giờ được đứng sát và cầm tay em nhất là dưới ánh đèn điện lờ mờ tôi thấy trên hai gò má em có chút ửng hồng hiện lên, ôi thương làm sao cái thẹn thùa, em đã đẹp nhờ cái ửng hồng thẹn thùa càng làm em đẹp hơn, mặt gần mặt môi gần môi tại sao tôi nhút nhát đến độ không đặt lên đó một nụ hôn, em có thấy tiếc nhớ ? .

Xe bắt đầu lăn bánh, ngồi bên em da thịt hai đứa cọ sát nhau tôi nghe máu trong người nóng ran lên, tim đập nhanh hơn .

Là con người ai chẳng có chút động tình với người mình yêu, đúng không em ? Đã giữ lại phong độ hay nói đúng hơn đã giữ lại bình tĩnh cho tôi, tôi nói, " Em ngồi phía trước cho thoáng " Bỗng cơn gió nhẹ thổi hất mái tóc em lên, vài sợi tóc vướng vào mặt tôi, tôi thấy hơi nhột nhưng vẫn để yên mà ngửi thật nhanh vào những sợi tóc ru hồn . Tóc em thơm như hương mạ lúa non đầu mùa, nó thoáng nhẹ chất ngây ngây làm sao ấy, có phải đây là hương thơm được tạo ra từ một người trinh nữ ? tôi nghe các cụ bảo khi người con gái còn trong trắng thì tóc tỏa ra mùi thơm ngây ngất lạ lùng, tôi cũng cho là thế, vì em đang ngồi sát bên tôi, cám ơn chiếc xe chỉ có chỗ ngồi vừa vặn cho hai đứa, cám ơn những sợi tóc tinh khiết đã cho tôi vài phút bồi hồi, vấn vương tuy cái cảm giác sung sướng chưa tan tôi khẽ nói, " Tóc em thơm quá !" chỉ có 4 chữ thôi thiết nghĩ cũng đủ diễn đạt hết ý nghĩa của tôi rồi, hay là bởi tôi vụng về trong khoa nịnh đầm em có vẻ ngượng vì câu nói chớp nhoáng vừa rồi hay em đang sung sướng hai tay có chút bối rối không trả lời, em đưa tay vén mái tóc qua phía vai phải, tôi giựt nảy người suýt thốt ra thành tiếng " Ôi cha sao gáy em đẹp quá vậy ? " chiếc gáy của em đẹp tuyệt vời em ạ, nó như con thiên nga đang phơi trần chiếc cổ cao trắng muốt dưới ánh nắng ban mai đang nhởn nhơ bơi giữa hồ sen để nhiều cặp mắt trầm trồ khen ngợi, tôi nghe lòng xao xuyến một thoáng và ngầm cám ơn trời cao đã cho tôi được hưởng cái cảm khoái mà từ thuở trước tới bây giờ tôi chưa hề có thật .
Lòng phàm phu tục tử nổi dậy tôi muốn ghì chặt chiếc gáy nõn nà ấy để đặt lên một nụ hôn thèm khát, quả nhiên trời không phụ lòng người ngay, chiếc xe ngừng gấp nên khiến em hơi chúi người lên phía trước, tôi lợi dụng cơ hội dó vội với tay giữ chặt tay em không quên hôn nhẹ lên chiếc gáy trắng ngần ấy một nụ hôn thần thánh . Để em được tự nhiên, tôi sám hối lại tội mình, tôi hỏi , " Em có sao không ? " em trả lời bẽn lẽn , " Dạ không sao " rồi ngừng lại hai đứa vội trở lại im lặng em đang nghĩ gì về tôi ?, còn tôi, tôi còn nuối tiếc chiếc hôn ngọt lịm đó, đôi môi tôi còn phảng phất cái hương vị dịu ngọt dù chỉ trên chiếc gáy nuột nà nhưng nó cũng là một phần trên thân thể của em . Tôi tham lam chợt nghĩ " Phải chi ... Hmmm cũng may tôi kịp thời ngăn lại cái ý nghĩ điên rồ kia tôi tưởng phát sinh ra hành động mà tôi không được quyền làm bất cứ đều gì có lỗi dù chỉ là suy nghĩ vẩn vơ, tôi tự nhủ như thế . Có một điều tôi khẳng định trong cuộc đời tôi sẽ dừng chân từ đây, cửa lòng tôi sẽ rộng mở từ đêm nay và em sẽ là chiếc chìa khóa đóng khép cửa lòng tôi và tôi sẽ tự trói buộc đời mình trên chiếc gáy trắng ngần ấy cùng những sợi tóc ngây ngây từ đêm nay .

Đang miên man suy tưởng theo cảm xúc từ những việc đã đang xảy ra và sẽ đến, chiếc xích lô đạp ngừng lại " Anh chị ơi ! tới rạp hát rồi " tôi đưa tay cho em cầm để bước xuống xe để thêm một lần nữa em chao đảo thì hồn tôi chắc cũng chao đảo theo ... Nhưng cũng không thoát khỏi hai cái loa , " Ông Tài hay giữ nhe, coi sao đó nha nắm tay người ta hoài rồi quên buông ra " tôi trả tiền và nói lấp lửng " Bà cũng thiệt là ..."

Hôm nay rạp hát đông khán giả quá nên vé chợ đen được rầm rộ tung ra, nếu có xếp hàng thì cũng toàn là dân nhà nghề có lẻ đây là dưới chế độ người ta chỉ còn tìm niềm vui hay những giải trí về đêm bằng ca nhạc, kịch, hồ quảng, cải lương v..v.. vừa vặn với túi tiền vừa tìm lại dư âm và những khuôn mặt xa xưa mà đã một thời ... Ô hay tại sao tôi lại nghĩ chi nhiều vậy, bổn phận của tôi đêm nay là hướng dẫn viên đưa các người đẹp Hội Bài đi coi cải lương ở Sài Gòn .

Một lần nữa ông trời thương dùm cho tấm lòng thành khẩn của tôi cho nên khi mua vé thì chỉ có 2 vé một hàng ghế còn 2 vé phía trên, nên trong lòng tôi mừng như mở cờ ngoài miệng làm ra vẻ trịnh trọng, " thôi hai người ngồi đàng sau tôi ngồi phía trước " . Coi cải lương ai chẳng thích ngồi gần nghệ sĩ, vừa được nhìn rõ mặt vừa thấy được dàn nhạc cụ cùng tiếng đàn . Và đúng như dự đoán của tôi, khi tôi vừa dợm bước đi lên thì dì Loan giẫy nẩy, " Ê không được, tụi tôi muốn ngồi đàng trước " rồi dành lấy vé và thòng lại một câu, " Nhớ coi người ta hát hai người đừng có làm bậy nghe " Tuồng hát nầy tôi đã coi mấy đêm về trước với cậu mợ Ba rồi cho nên vẫn còn nhớ thì cần gì coi lại, chỉ vì muốn làm đẹp lòng các cô nên tôi gác các tiệc nhậu qua một bên để tròn cái nhiệm vụ ông thổ địa, vả lại có em đi cùng tôi mới chịu đi, tôi định lên lớp nhưng nghĩ nó chưa phải lúc, tôi xoay qua em , " Em ngồi chỗ nầy " ... Và câu chuyện cũng cởi mở hơn tôi hỏi gì thì em trả lời như thế vậy, tôi mới khám phá ra một điều rất thú vị, em chả biết gì chẳng bù khi ở Phước Hòa Hội bài em có đôi lúc tấn công tôi, giờ đây cái khám phá lý thú đó khiến tôi càng muốn gần gũi và yêu em hơn, có thể tôi đã yêu em từ lúc ấy, một tình yêu nhè nhẹ len vào lòng đến độ tôi không hay biết được . Sự ngây ngô của em đã để trong lòng tôi một kỷ niệm rất êm ái, em ngày đó ngây thơ tinh khiết, tôi bồi hồi mộng mị, ngây ngô . Tôi hỏi những câu khiến em khó trả lời và cũng không thừa thãi . Câu chuyện tạm ngừng khi người điều khiển giới thiệu tuồng hát, chờ cho họ chấm dứt tôi hỏi em, " Cải lương chắc em rành lắm hả ? " em vội vàng phân bua, " Đâu có, ở nhà có khi nghe radio, coi truyền hình hay coi cải lương chớ hổng có biết nhiều về cải lương " Em dễ yêu là ở chỗ đó,không xưng anh em chỉ nói trổng khi nào may mắn lắm tôi mới được nghe tiếng anh, tôi hỏi tiếp " Em ca vọng cổ hay lắm phải không ? " em đỏ mặt trả lời " Người ta nói bậy đó " rồi chúng tôi yên lặng khi sân khấu vừa kéo màn, đèn trong rạp được tắt bớt để trên sân khấu người ta dễ nhìn diễn viên hơn .

Từ khi ngồi chung xe với em tôi có được nhìn gương mặt của em đâu, chỉ mỗi chiếc gáy và mái tóc đã hớp hồn tôi rồi, nãy giờ cũng vậy, nói chuyện với em tôi chỉ nhìn phớt qua thôi chớ có dám nhìn thẳng, ai nói tôi không nhát gái giờ đây trong ánh đèn mờ mờ tôi nhìn em lâu hơn, em đẹp quá !. Tôi hình dung gương mặt khả ái của em bằng ba chữ " Em đẹp quá ! " cũng đủ quá đầy đủ rồi, nếu tôi nói thêm chắc chắn sẽ thừa đi, quả thật em đẹp quá, đẹp hơn bao giờ, đẹp hơn sức tưởng tượng của tôi, đẹp lạ lùng, đẹp như một cô gái trong truyện liêu trai của Bồ Tùng Linh, đẹp quyến rũ ru cả hồn tôi khiến tôi phải chơi vơi, lạc lõng ... Em biết tôi đang nhìn em cho nên em hơi thẹn thùng, hai gò má ửng hồng, tôi xin lỗi em, nhưng biết làm sao hơn em hỡi chỉ vì em đẹp quá, tôi khe khẽ hát " Em như một nụ hồng, cầu mong chẳng lạnh lùng ... em như một ngày mộng mà ta hằng ngại ngùng ...."
Rồi tôi cố tự đặt cho tôi một sự so sánh, em đẹp như vậy còn tôi một tên lang bạt giang hồ không nghề nghiệp ăn hôm nay chưa xong thì đã lo tới ngày mai thì thử hỏi làm sao nói tiếng yêu em, vì lòng tôi đã yêu em ... Tôi nghĩ nên cứ so sánh không dám tỏ tình lỡ mất thì tôi sẽ ân hận suốt đời, tôi chợt nhớ hai câu thơ , " Ta yêu em không cần lơì nói . Đưa mắt nhìn thôi cũng đủ rồi .. " Vô lý quá, lẩm cẩm làm sao ấy, yêu mà chẳng nói ra thì ai hiểu ? cho nhất là đêm nay ánh sáng lờ mờ em lại chăm chú coi hát thì làm thế nào tôi tỏ tình bằng ánh mắt đây ? cả một vấn đề nan giải, thôi thì đành liều vậy . Tôi bạo gan di chuyển bàn tay nhưng lại rón rén như chú mèo đi ăn vụng, tôi nhẹ nhàng lần lấy bàn tay em, tôi thoáng thấy cánh tay em lay nhẹ như muốn rút ra khỏi bàn tay của tôi vài giây hồi hộp trôi qua tôi nghe lòng thấp thỏm như người ta chơi lô tô chờ con số . Em không nhúc nhích cánh tay nữa, lẽ tất nhiên tôi phải hiểu em đã đồng ý lối tỏ tình không lời của tôi rồi, tình cảm tuổi trẻ là như thế đó, văn hóa 4,000 năm Việt Nam quá phong phú cho nên lúc tỏ tình với người yêu hai bên không cần nói ra lời nhưng ngấm ngầm bảo nhau bằng lòng và em đã bằng lòng cho tôi vượt qua cái hàng rào vô hình chắn ngang từ bấy lâu nay để được yêu em . Tôi xiết chặt tay em để nói rằng em sẽ là của tôi và ta sẽ là của nhau để tôi dẹp bỏ những tự ti, mặc cảm mà cùng em sánh bước con đường ta sẽ đi . Tôi nói nhỏ , " Tay em hơi lạnh " rõ là tôi lẩm cẩm ghê, ngay chính tôi còn cảm thấy tay tôi lạnh thì huống chi em là người bị cầm tay, em không trả lời mắt hướng về phía trước tay vẫn để yên trong tay tôi

Tôi hơi ngạc nhiên vì tay em mịn và mềm quá, tôi cứ ngỡ em cũng như các cô gái sống dưới quê phần đông phải làm lụng nên bàn tay hơi thô, tôi định hỏi em nhưng lại thôi hãy để thời gian quí báu nầy mà mân mê bàn tay trời cho, tôi lại hát thầm, " Bàn tay năm ngón em vẫn kiêu sa ..." Tôi se những ngón tay thon dài của em theo từng ngón của tay tôi, tôi cứ thế hết vuốt rồi lại se tôi nghe thời gian cô đọng ở đâu đó trong tâm hồn . Tôi không nhìn rõ được tay em nhưng tôi tin chắc cuộc đời của tôi sẽ nằm trong những ngón tay thon dài mịn màng của em, em xoay qua mỉm cười, " Tay của em đau " rồi buông lửng câu kế tiếp, " Ái chà em đã đổi cách xưng hô rồi ... "

Người ta thường nói ngọt như đường cát, mát như đường phèn, tôi thấy tiếng em được phát ra từ đôi môi ngọt lịm của em nó mát nó ngọt hơn bất cứ cái gì ở trên đời . Mãi tới khi em nhắc lại tôi mới nhận ra tay tôi nắm hơi chặt tay em, tôi cười, " Xin lỗi tại vì anh .." tôi cũng buông lửng lời nói rồi thả lỏng tay ra nhưng vẫn nắm tay em . Tại ai em nhỉ ? tại tôi ? không phải tại ai cả, có lẽ tại em đấy em ạ, vì em vừa cho tôi uống nước đường nên tâm hồn tôi đã bay bổng, tôi còn chưa biết mình là ai thì làm sao kềm chế được bàn tay tôi có trách ta hãy trách tại vì tình yêu em nhé, tại vì ta yêu nhau thời gian không chịu theo ý tôi giờ sung sướng của tôi đã tạm ngừng, tôi cho là tạm ngừng vì tôi tin tưởng vào tình yêu của chúng tôi .
Tuồng hát chấm dứt màn được kéo lại như trước, cuộc vui của tôi được khép kín sau tấm vải màn, tiếng hai cái loa lại trổi dậy, " Nãy giờ hai người có coi hát hay không đó ? ai ca vọng cổ mùi hơn ai ? đào chánh kép chánh chắc diễn hết sẩy .v.v . " rồi lại cười khúc khích, nói chung toàn là những câu chọc phá cho vui, tôi hiểu ý nên trả lời, " Ca đó thì tôi không biết rành cho lắm chớ diễn thì cũng tạm chút chút " Em lườm tôi rồi quay chỗ khác .

Trời về khuya gió đêm hiu hiu thổi những chiếc lá bên đường nhẹ khuya Sài Gòn vào tháng 6 thường có những cơn mưa bất chợt cũng như tôi bất chợt có một tình yêu vừa len nhẹ vào cuộc đời nhưng rất sâu đậm và rất sâu đậm . Tôi ưỡn ngực hít một hơi dài gió mát chạy vào buồng phổi nên cảm thấy dễ chịu vô cùng nhất là vừa ra khỏi cái lò than đầy hơi người, đã mấy lần tôi định đào tẩu nhưng sức mạnh của con tim đã gán ghép, kết quả bắt tôi phải ngồi lì lại, một tay tôi mân mê tay em một tay cầm quạt quạt cho hai đứa . Ai bày chi tình yêu vậy nhỉ ? Ngước nhìn lên bầu trời tôi thấy bầu trời đẹp và đáng yêu làm sao, những vì sao mọc theo cương vị thứ tự tôi chẳng có nghiên cứu nên chỉ biết nhìn, một mảnh trăng tròn lơ lửng chạnh lòng tôi tự hỏi " Trăng chưa tròn hay đang khuyết ? " Đã từ lâu rồi tôi không có dịp ngắm trăng, cuộc đời cứ đẩy đưa tôi từ vòng lẩn quẩn nầy đến cơn xoáy khác để sinh tồn trong cái xã hội con người không thể tự chủ được mình, tôi phải bương trải theo dòng đời cùng số phận hầu tìm cái sinh nhai, ngày tháng đối với tôi " một ngày như mọi ngày " thì làm sao tôi biết trăng chưa tròn hay đang khuyết .Tôi lơ đãng quá em nhỉ hồi đầu ta yêu nhau vậy mà tôi lại không nhớ em đừng trách tôi em nhé . " Thôi mình đón xe về đi anh Tài " Tiếng Loan khiến tôi sực nhớ, trời ơi gần nửa khuya rồi mọi người cần phải nghỉ ngơi cả buổi có ai được ngả lưng đâu, có chăng chỉ là cái ghế trong rạp . Tôi gọi xe để các cô về không quên chúc em ngủ ngon, thấy tôi vẫn còn thì thầm với em hai cái loa đồng thanh," Được rồi ngày mai còn gặp lại chớ tụi tôi có dẫn đi luôn đâu mà sợ " Em nhỏ nhẹ " Anh về mai gặp lại " " Ừ mai gặp lại " nói xong tôi muốn hôn em dù bất cứ nơi nào trên thân thể em, tôi lại ngại hai cái loa phá em suốt đêm thì tội nghiệp cho em nên tôi đành nuốt trọn cái hôn thèm khát đó vào bụng mà nghe một chút hậm hực . Cám ơn chiếc xích lô đạp định mệnh, cám ơn rạp hát đã cho chúng ta yêu nhau, cám ơn em đã cho tôi lần đầu tiên một đêm dài mộng đẹp ...
Ngày mai rồi lại một ngày mai tôi chưa tìm ra được một phương cách nào để được sự chấp nhận của má Sáu, em không nói ra nhưng cũng mong tôi sớm thành công, rất may trong thời gian nầy tôi không cần phải lên Sài Gòn nên chúng tôi gặp nhau thường hơn và tình yêu của hai đứa cũng sâu đậm thắm thiết hơn và vẫn trong vòng lễ giáo, tôi gìn giữ em, tôi thương yêu em vì tôi biết em sẽ là của tôi ...
Sau khi định chắc về hai đứa ghé nhà Loan tán dóc, một hồi tôi định đưa em về khi chợt nhìn em, em nhìn tôi giọng buồn buồn," Em sợ mai mốt anh đi sẽ bỏ lại em một mình " Tôi chưng hửng vì câu nói của em, phải mất một phút tôi mới lên tiếng, " Tại sao em nói như vậy về anh ? em không tin tưởng anh ư ? " và em vội phân trần " Em tin anh chứ, tại em thấy nhiều người đi bỏ vợ con ở lại nên em mới nói vậy " Tôi suýt cười vì cái ý nghĩ trẻ con của em nhưng cố làm ra vẻ nghiêm nghị," Thôi để anh đưa em về kẻo khuya " Trên đường đi tôi chẳng nói câu nào mặc dù có rất nhiều điều để nói, em hình như cũng thế nhưng có lẽ thấy tôi lầm lì cho nên em cũng yên lặng, tôi chỉ nói một câu, " Em hãy suy nghĩ kỹ lời em nói vừa rồi " tôi quay về ngay, thật ra tôi đâu có giận hờn gì em vì tôi biết em nói rất đúng, vì điều em nghĩ sao thì em nói vậy chẳng qua tôi mượn cớ để chờ em xin lỗi vậy mà .
Sáng hôm sau tôi không đi uống cà phê như mọi ngày vì phải đi ngang qua nhà em, tôi ngồi ở nhà chờ tin em, bữa ăn trưa vừa xong tôi thả bộ lại nhà em, chỉ có mấy giờ không gặp mà lòng tôi đã bồn chồn nhớ nhớ lạ lùng làm sao, cộng thêm sự việc tối qua làm tôi muốn gặp em ngay, vừa vào nhà tôi gặp em với cái cảnh vô cùng thú vị, em đang nằm trên võng miệng nghêu ngao ca vọng cổ, tôi định ngồi xuống đi văng sát bên em chừng vài phút em quay người qua thấy tôi em giựt mình thẹn đỏ mặt " Anh tới hồi nào vậy ?" Tôi vội đùa " Vừa đủ để nhức màng nhĩ " tôi yêu cầu em ca tiếp nhưng em nhất định từ chối ... Mải nói chuyện tí nữa tôi quên cuộc hẹn phải làm sáng nay tôi hỏi, " Em đã nghĩ gì câu nói đêm qua ?" Em rất tự nhiên, " Em đâu biết gì mà nghĩ " tôi chỉ biết cười và nhìn em, tôi thấy em chẳng có chút gì giả tạo trong lời nói, tôi càng yêu em hơn, tôi vuốt nhẹ mái tóc em, tôi vội thì thầm ... " Em rõ là con nít " tôi nói sang chuyện khác, em thường hay nhắc khéo " Má đã biết chuyện tụi mình, má không thích ai nhậu nhẹt trong nhà ..V..V và V..V..Tôi nghe chỉ cười chẳng nói gì ...

Tháng tám trời vẫn còn mưa tôi và em vẫn còn là cặp tình nhân yêu nhau với những buổi hẹn hò, tình yêu vẫn nồng say bức tường lễ giáo vẫn ngăn cách hai đứa, tôi vẫn ao ước được vào nhà em chúng tôi vẫn gặp nhau sau những đêm khi em bán xong . Nhưng đêm nay tôi nhất định thất hẹn " Tối nay anh gặp mấy người bạn chắc về trễ em ráng ngủ sớm, sáng mai gặp lại " Em cười buồn " Anh nhớ đừng nhậu say quá nhe " Ái chà sao cô nầy cũng biết vậy kìa ? tôi cũng gắng chống chế " Không có gì đâu em đừng lo " rồi tôi đi xuống bến, rượu ngon không có bạn hiền, tôi gặp đúng những bạn hiền chén thù chén tạc, ly gặp gỡ ly chào biệt, ly cuối cùng , cùng lúc đó tiệc tan tôi mới chịu về cảm thấy hơi nặng đầu buồn nôn, tôi chếnh choáng quày trở về, đi ngang qua nhà em tôi chợt nghĩ tới em tôi ngừng trước nhà em định gõ cửa, nhưng lấy tư cách gì đây ? Sực nhớ ra em ngủ trên ghế bố gần cửa sổ, tôi gõ nhẹ giọng nhừa nhựa " Anh đây, anh muốn nói chuyện với em " rồi tôi nằm lăn trên bộ ván nhỏ trước nhà ngước mắt nhìn lên trời, bầu trời đêm nay vì có sao mà lắm sao nó quay chạy lòng vòng ngay trước mặt tôi, lại càng không rõ trăng chưa tròn hay đang khuyết .

Gió nhè nhẹ thổi vào mặt giúp tôi tỉnh táo phần nào, trí óc trở lại làm việc, tôi nghe người ta thường bảo khi uống quá chén ít có ai tự chủ được mình, tôi có lẽ cũng vậy, phải mất khá lâu mới tạm gọi bình thường, nhưng tôi biết tôi phải làm gì trong đêm nay ... "Anh vô nhà ngủ đi coi chừng trúng gió " Em lay tôi dậy " Má kêu anh vô nhà kìa " tôi vẫn nằm yên " Anh không sao đâu, em cứ ngủ đi " Em lo lắng nói " Nhưng ngoài nầy trời lạnh " tôi nhìn em cười " Có em bên cạnh thì làm gì anh cảm lạnh được " em cũng cười theo nhưng lại bước vào nhà, vài phút sau má Sáu ra lệnh," Tài ! sao mầy không vô nhà nằm ngủ ?!" Nghe tiếng má Sáu gọi tôi ngồi dậy ngay miệng lí nhí " Dạ cám ơn " rồi rón rén bước vào nhà ...
Cuộc tình nào cũng khởi đầu bằng hò hẹn và được đền bù xứng đáng bằng đêm tân hôn.Tôi và em vui vầy đêm tân hôn ngay trên cái ghế bố em nằm ngủ, đêm tân hôn không tiếng pháo, không rượu nồng, không lời chúc mừng chỉ có lời ra lệnh của má và tình yêu của hai đứa, đêm tân hôn đơn giản đến độ chỉ có ánh trăng làm chứng trong khe cửa và tiếng côn trùng thay cho những lời chia vui, những tiếng động chung quanh được coi như là thừa thãi để cho nghe mỗi một tiếng dồn dập yêu thương của hai đứa, hai trái tim đập cùng một nhịp những ấp ủ đợi chờ đã tích lũy từ lâu và được chúng tôi trao cho nhau trong đêm nay để mở ngỏ cho tuổi cửa đời của đôi tình nhân để bên song cửa của vợ chồng, cám ơn, cám ơn em đã cho tôi một đêm nồng ấm .

Từ đó chúng tôi là vợ chồng một cách danh chánh ngôn thuận, má Sáu tôi gọi là má, tôi rất hài lòng vì vừa gần gũi tâm tình vừa được má kêu thằng Tài hoặc con như người trong nhà, gia đình đều vui vẻ chấp nhận tôi và tôi cũng thấy tình yêu của hai đứa được bồi đắp bằng hai chữ danh nghĩa vợ chồng .Tuy không còn những buổi hẹn hò bù vào đó hai đứa kề cận bên nhau những bữa cơm đạm bạc mà tâm hồn lúc nào cũng sung sướng chia cho nhau những ngọt bùi, vui vẻ, cuộc đời của tôi có ý nghĩa hơn từ lúc có em những chuyện vui buồn có hai đứa trong cuộc sống. Mấy cháu cứ bắt tôi kể chuyện, Mâu cô cháu dâu thỉnh thoảng nhắc lại chuyện dượng Út động phòng, chị Hai lúc nào cũng dành cho tôi nhiều thiện cảm còn Nhiều, Loan thì đua nhau chọc " Hai người tối ngày cứ ở với nhau trong nhà điệu nầy sang năm chắc chắn thế nào cũng có thêm người quá " rồi hai cùng cười, má thì lúc nào cũng lo cho hai đứa, " Khi nào có người bán chiếu đi ngang tao mua cho tụi bây một bộ gối" và hay nhắc " Mai mốt phải đãi tiệc để ra mắt bà con " .


Đến một buổi chiều kia thằng bạn cho hay sẽ đi vượt biên trong đêm, tôi nghe mà nghe lòng đau như cắt, vợ chồng tôi lấy nhau chưa hết tuần trăng mật, hương tình còn nồng ấm vậy mà đêm nay đành ra đi, tôi không dám nói cho em hay cũng không dám từ chối lời thằng bạn, đành vậy, rất may không có cá lớn chuyến đi được hủy bỏ, tôi mừng ra mặt vội chạy về gặp em ở nhà Loan, em chẳng nói gì chỉ nhìn tôi rồi khóc, tôi dỗ mãi mới chịu thôi, vì sự việc đó để tránh tình trạng nầy tái diễn em thường thủ thỉ, " Em là vợ của anh, nếu anh đi đâu em bằng lòng đi theo đó " Tôi vô cùng cảm động với lời nói đầy chân tình của em, tôi hôn lên tóc em và nói bằng cả lòng thành thật, " Anh hứa sẽ không bao giờ có trường hợp nầy xảy ra " Và chúng tôi đã để thời gian cô đọng ở một góc nào đó ...


Tháng Chín trời vẫn còn mưa và cơn mưa bất chợt nhẹ hạt vội vã như bám víu cố níu kéo những ngày tháng mưa còn lại, tình yêu em dành cho tôi ngày thêm mặn nồng, chúng tôi ngập lặn trong hạnh phúc đang có, tận hưởng những ngày vui chồng vợ. Cuộc đời cứ ngỡ sẽ êm ả trôi qua, nhưng rồi một buổi chiều cuối tháng chín " Em coi thằng Hồng nó ghen với tụi mình kìa " tôi vừa nói vừa đưa tay lấy điếu thuốc của thằng bạn đã giúp đỡ cho tôi mấy tháng nay, chúng tôi cười nói trong lúc em đang làm bữa cơm chiều, sau đó nó kêu tôi xuống bến nhậu trước khi đi tôi nói, " Anh chắc về không kịp em khỏi phải chờ cửa anh " . Trời vừa sụp tối tôi trở về nhà trông thấy tôi em hỏi " Anh đói chưa ? em dọn cơm cho anh " " À anh no rồi " tôi trả lời, em dọn đồ ra bán như mọi ngày, chừng vài giờ sau tôi trở về cho em hay tôi có việc phải làm, em nhìn tôi, " Anh về kịp không ? em để sẵn cửa cho " Tôi vội vàng nói, " Chắc khuya lắm anh mới xong để anh ngủ ở nhà thằng Hồng cũng được, sáng anh về " Như thói quen hay đây là một cử chỉ bày tỏ sự thương yêu tôi hôn nhẹ trên mái tóc em và nói với em " Em ngủ ngon " .


Đến nhà thằng Hồng tôi mới vỡ lẽ, thì ra hai đứa phải đi trong đêm nay, đồ đạc đã sẵn sàng, dở khóc, dở cười tôi đành xuôi theo định mệnh, ra tới chỗ hẹn chờ khá lâu tôi không thấy cá lớn, lòng tôi mừng thầm, chợt nghe tiếng ghe đổ, thế là hy vọng của tôi trôi theo dòng nước, ghe từ từ chạy ra khỏi bến, tôi vẫn còn nuôi hy vọng có thể nào máy móc bị hư hoặc dầu bỏ hơi nhiều nước ...Bất cứ cái gì trục trặc cũng được miễn là ghe tấp vào bờ là tôi còn hy vọng, cái hy vọng cuối cùng của tôi một lần nữa chết theo tiếng reo mừng " Chúng ta đã ra khỏi Vũng Tàu rồi " mọi người la to tôi lặng thinh nghe rõ tiếng sóng biển vỗ vào thành ghe cũng như tiếng em gọi tôi những vầng trăng dằn vặt tôi đau nhói trong lòng. Tôi ! một tên nhu nhược, một tên đào tẩu, một tên phản bội, tôi không khóc nhưng nước mắt tôi rơi đều. Giờ nầy em đang làm gì nhỉ ? trằn trọc không ngủ được vì thiếu cánh tay của tôi làm chiếc gối, em đang chờ sáng mai để được hôn nhẹ trên môi tôi, em hỡi hãy tha thứ cho tôi, tha thứ cho cái hẹn không trở lại của anh ...Gió đang gào thét của từng lớp sóng vào tình yêu của anh đã chết đưới đáy biển, vĩnh biệt em, vĩnh biệt em yêu dấu, vĩnh biệt đôi môi ngây thơ khi nhìn tôi bất chợt, vĩnh biệt Sài Gòn, Hội Bài và những đêm trăng tròn hay đang khuyết, vĩnh biệt Việt Nam nguồn đất đã cho tôi 23 năm qua.


Ghe vẫn nhấp nhô theo từng lớp sóng xa đưa xa dần, xa dần..Thế là hết tôi tự nói " Thật sự thế là hết " Biển không biết tàn nhẫn hay là hiền lành và biết đến bao giờ tôi tìm được cái tôi ?!

" Cái thuở ban đầu lưu luyến ấy
Nghìn năm hồ dễ mấy ai quên "

Để kỷ niệm 16 năm 09/29/96
thethoi



No comments:

Post a Comment