Bước qua tuổi ngũ tuần, minh mẫn
dần chạy đi và lú lẫn hay ập tới. Ông Hai cũng vậy, như mọi người.Tối qua, ông
nhận một cuộc điện thoại khuya từ máy để bàn, đó là một người bạn cũ gọi báo tin
một người bạn cũ khác đang rất khó khăn, cần sự giúp đỡ từ bạn bè. Sẵn có bì thư
trên bàn, ông ghi vội vào mặt sau số điện thoại người bạn cần giúp đỡ mà đầu dây
bên kia vừa cho biết.
Sáng đi bộ thể dục rồi ngồi phân
tích tình hình thế giới cùng mọi người nên ông Hai về muộn. Bà Hai vừa nhìn thấy
ông đã than thở:
- Mới sáng sớm tốn hết 200.000
đồng!
Hỏi ra mới biết đó là tiền lót tay
cho anh thợ điện để nhờ kéo đường dây khỏi vướng mái nhà hàng xóm. Chẳng hiểu
sao lúc ấy ông Hai lại nhớ cái phong bì, ông hốt hoảng:
- Cái phong bì tôi để trên bàn đâu
bà có thấy không?
Bà Hai tỉnh bơ:
- Thì tôi lấy để bỏ 200.000 đồng
vô đưa anh thợ điện cho lịch sự.
Lót tay mà cũng phải lịch sự! Ông
Hai nhăn mặt, rên lên:
- Trời ơi! Bà có biết là tôi đã
ghi số điện thoại của ông bạn đang cần giúp đỡ phía sau bì thư đó không. Giờ lấy
đâu ra mà liên lạc?
Đúng là không còn cách để liên
lạc, bởi người bạn gọi tới báo tin lại gọi từ điện thoại công cộng. Thấy chồng
hốt hoảng, bà Hai trấn an:
- Được rồi, để tôi đi kiếm anh thợ
điện xin lại cái bì thư, ông đừng lo...
Bà Hai đi ngay và hết buổi sáng bà
mới quay về, mặt buồn xo:
- Hỏi quanh hỏi quất mới ra chỗ
làm anh thợ điện. Tới khi tìm được thì ảnh kêu là vừa bỏ thêm vô 300.000 đồng
nữa cho chẵn để gửi cô hiệu trưởng trường mầm non, nơi vừa xin con vô
học.
Vậy là cái bì thư có ghi số điện
thoại người bạn cần giúp đỡ của ông Hai giờ đã chạy qua chỗ khác, chắc cũng để
cho lịch sự. Thấy chồng lại nhăn nhó, bà Hai lại trấn an:
- Ông yên tâm, tôi đã xin địa chỉ
cái trường mầm non đó, để tôi ăn chén cơm cho đỡ đói rồi đi xin lại cái bì thư
cho ông.
Bà Hai lại đi hết gần nửa ngày và
quay về với bộ mặt lo lắng:
- Ông biết không, cô hiệu trưởng
nhận phong bì xong lại bỏ thêm 500.000 đồng nữa cho chẵn rồi đem lót tay cho bác
sĩ đang chữa bệnh cho mẹ của cổ.
Ông Hai ôm đầu, rên
lên:
- Tội nghiệp... cái bì thư quá
đi!
Thương chồng, tối hôm đó bà Hai
lại lặn lội đi kiếm nhà ông bác sĩ. Đến tận khuya vợ mới về, ông Hai chạy ào ra,
hồi hộp:
- Sao bà đi lâu vậy, có cái bì thư
không?
Bà Hai ngồi xuống, thở một cái rõ
dài:
- Ông bác sĩ lấy phong bì, bỏ vô
đó thêm 4 triệu nữa cho... chẵn rồi đem đưa ngay cho anh cán bộ nhà đất nào đó
để lo chuyện cái sổ đỏ. Tôi ngồi năn nỉ hoài để hỏi địa chỉ anh cán bộ đó mà ông
bác sĩ nhất quyết không nói.
Ông Hai ôm đầu rên
rỉ.
- Vậy là mất tiêu cái bì thư, mất
tiêu số điện thoại, giờ muốn giúp bạn cũng không biết làm sao.
Vừa lúc đó Ly, con gái xinh đẹp
của họ, về tới. Nhìn thấy ba mẹ ngồi bó gối ủ rũ, cô lo lắng:
- Nhà vừa bị mất thứ gì hả ba
mẹ?
Bà Hai gật đầu:
- Ừ, mất cái bì thư.
Ly tròn mắt:
- Chỉ có cái bì thư thôi
à?
Ông Hai lắc đầu:
- Trên đó có ghi ở mặt sau số điện
thoại người bạn của ba đang cần sự giúp đỡ...
Ly nhíu mày, mở vội túi xách, lôi
ra cái phong bì, chìa ra trước mặt ba:
- Phải cái này không
ba?
Ông Hai trợn mắt, gằn
giọng:
- Sao... sao... con có
nó?
Ly mỉm cười, thong
thả:
- Dạ, bạn trai của con cho. Ảnh
nghe con sắp đi du lịch nước ngoài cùng cơ quan nên cho con 10 triệu đem theo
xài vặt.
Bà Hai lắp bắp:
- Sao lại 10 triệu?
Ly nhún vai:
- Dạ, thì ảnh nói vừa được thưởng
5 triệu, bỏ thêm 5 triệu nữa cho... chẵn để tặng
con.
No comments:
Post a Comment