Đêm qua tự nhiên tôi lại nhớ đến bức tranh thêu bản đồ nước Mỹ của bà
Laura, thêu tượng trưng vài vòng tròn nhỏ, rải rác ngoài khơi Thái
Bình Dương là quần đảo Hạ Uy Di, nằm gần nhau theo chiều ngang như xếp
hàng trong mênh mông của đại dương.
Tôi mới từ Hạ Uy Di về, trong đầu vẫn còn âm vang tiếng sóng vỗ bờ
rào rạt suốt đêm khuya, một buổi tối lang thang ra ngắm biển đêm. Bập
bùng những ngọn đuốc dọc theo bờ biển, như ánh lửa của người thổ dân
Hawaiian và tiếng nhạc tiếng trống rền rĩ trong khung cảnh núi rừng
hoang dã.
Phải vượt qua 3 chuyến bay và chờ đợi ở các phi trường nên đã mất hết
một ngày trôi nổi với mây trời, phi cơ nghiêng cánh trên vùng biển đêm
để đáp xuống phi trường Honolulu, ánh sáng từ bao nhiêu con tàu đậu trên
biển cho tới ánh đèn của thành phố Waikiki lấp lánh như một viên kim
cương khổng lồ. Hạ Uy Di thao thức và sống động gần như suốt đêm, khách
du lịch vẫn tản bộ thật thong dong, dòng xe trong lòng đường vẫn không
ngủ.
Phi trường Honolulu nằm trên hòn đảo O’ahu, một trong 19 hòn đảo lớn
nhỏ nằm rải rác trên Thái Bình Dương, thủ đô của Hawaii là Honolulu cách
lục địa khoảng 2300 dặm, là tiểu bang thứ 50 của Hoa Kỳ được công nhận
ngày 21 tháng 8 năm 1959. Đây cũng là tiểu bang có nhiều sắc dân gốc Á
nhất Hoa Kỳ, với khí hậu nhiệt đới và ẩm ướt, nắng mưa bất chợt như tuổi
dậy thì của thiếu nữ đang yêu, khiến người xa đến đây cứ ngỡ là một
thành phố thuộc Châu Á, nhưng thực ra nó không thuộc về châu lục nào.
Những hòn đảo tượng trưng bé bằng hột đậu xanh trong bức tranh thêu
bản đồ nước Mỹ của bà Laura, thật ra được hình thành từ núi lửa Kilauea,
chưa kể còn có đảo san hô mà chắc không có người sinh sống. Ngoài hai
hòn đảo lớn như Oahu và Hawaii thì những đảo khác như Niihau, Kauaii,
Molokai, Lanaii, Mauii đều nhỏ nhưng vẫn có người sinh sống, môi trường
do núi lửa xói mòn nên hình thể rất đẹp, núi non, cây cối chen nhau mọc
trên các triền đồi chênh vênh, ven đường giây leo và những bụi hoa giấy
đủ màu, những cây hoa sứ màu vàng sữa hay trắng muốt phả mùi hương
phảng phất trong nắng gió, mênh mang lẫn vào cái buồn của núi đồi hoang
dại.
Chuyến đi này lại một lần nữa tôi theo chân đoàn Biên Hoà Hoa Bưởi
vượt Thái Bình Dương, để nhớ lại cách đây vài năm tôi cũng được tháp
tùng trong chuyến Hoa Bưởi Vượt Đại Dương thăm các nước Âu Châu. Chuyến
nào cũng vui và gắn bó tình đồng hương thân thiết, tôi càng cảm nhận ra
cái tình đoàn kết, thương yêu rất cần thiết cho một chuyến đi dài. Nếu
may mắn đi chơi xa có vợ chồng, con cái đi theo thì đã lấy làm quý lắm,
nhưng những ai lẻ loi nếu đi chung với đoàn Hoa Bưởi, chắc chắn sau
chuyến đi trở lại nhà cảm giác cô đơn sẽ không còn, vì sự chân tình của
mọi người đối với nhau sẽ làm ấm bao nhiêu con tim mang mối sầu cô
quạnh.
Đoàn Hoa Bưởi đến Hawaii chưa đầy 30 người, quá rộng cho chuyến
“school bus” chở học sinh , vào mùa hè chở thuê cho du khách đi thành
nhóm đông người để lấy thêm lợi tức cho trường học. Thế cũng tiện, với
một gía cả tương đối nên việc chia nhau tiền chuyên chở cho một chuyến
xe rất nhẹ túi cho du khách, mà lại được thăm nhiều nơi trong một ngày
dài, ngừng lại bên đường để nhìn bao quát cảnh đẹp của Hawaii trong một
sáng còn mù sương.
Tuyệt vời nhất là phương tiện giao thông ở Hawaii, ngoài xe taxi thì
xe bus, “trolley” đan nhau nườm nượp đón khách từ trạm để tỏa đi khắp
nơi, nên ai cũng có thể yên tâm đi đến nơi về đến chốn. Ngay tại các
khách sạn cũng giới thiệu cho du khách liên lạc với các chuyến Tours đi
thăm các địa điểm du lịch rất nhiều, khỏi mất công loay hoay tìm kiếm.
Riêng tôi, thú nhất vẫn là được làm khách bộ hành, lang thang trên
các con phố lúc nào cũng sạch bóng và đông người qua lại. Người lái xe ở
đây rất lịch sự, rất từ từ và ưu tiên cho khách bộ hành cứ thong thả
băng qua đường, đi dưới những hàng cây rì rào vì từ đây ra biển chỉ đi
bộ khoảng 15 phút. Trước khách sạn là “International Market”, gọi nôm na
là khu chợ Trời bán trái cây họp chợ vào những ngày thứ Năm trong tuần,
và hình như bán đủ thứ từ thức ăn cho đến quần áo vào mỗi ngày, nếu
ngại đi xa lên phố Tàu để kiếm một quán phở Tàu nhiều thịt và bánh,
nhưng sặc mùi quế mùi hồi thì ôi thôi không nuốt được. Thôi hãy vào đây
ăn uống với một gía phải chăng, món ăn cũng đa dạng nhiều khẩu vị của
mọi quốc gia.
Vào một gian hàng bán thức ăn, nói vài câu tiếng Anh thông dụng để
“order” món ăn, chủ và khách mới cười xoà nhận ra nhau là người Việt, và
thế là đĩa cơm trắng có cá chiên hôm ấy không quên xin thêm chén nước
mắm pha chua ngọt, đặc biệt chỉ xứ mình mới có loại nước chấm pha chế
tuyệt vời như thế! Buổi tối nơi khu chợ trời bán các áo hoa sặc sỡ cho
du khách đến Hawaii, những chiếc xà rông hoa thật đẹp mà gía thì quá rẻ,
quần áo trẻ em và các đồ lưu niệm, tôi gặp một lúc vài gian hàng của
người Việt. Các em tương đối trẻ, thế hệ thứ hai của những gia đình Việt
Nam ở đây, không ở tuổi còn cắp sách mà là bươn chải ra chợ đời để kiếm
sống, nghe nói miền này sống dựa vào du lịch, không hãng xưởng sản xuất
hay rất ít nên không có việc làm, đa số nhảy ra buôn bán, lợi tức thu
hoạch nhờ khách du lịch. Những năm về trước nghề chạy “Taxi” còn khá,
sau này phương tiện giao thông của chính phủ dồi dào và tiện lợi nên
cũng xuống dốc, ảnh hưởng kinh tế toàn cầu người đi du lịch cũng gói
ghém tính toán hơn xưa nên đời sống ở đây cũng khá vất vả. Đám trẻ hơn
đang tuổi đi học thì thường muốn bay về đất liền để thăng tiến và tìm
việc làm dễ hơn, Hawaii nhờ khí hậu trong lành nên rất tốt cho trẻ con
và người gìà thường có tuổi thọ cao. Về mặt an ninh thì ở đây con số tội
phạm ít ỏi, chính là vì bốn bề biển bao quanh, các tay anh chị khó
thoát lưới pháp luật, khi di chuyển từ đảo này sang đảo kia đều phải
dùng phi cơ hay tàu.
Bình minh Hawaii:
Trời chưa sáng hẳn, từ phía siêu thị nằm phía sau khách sạn đã nghe
tiếng chuyển động của các xe chở hàng, sáng hơn một chút thấp thoáng vài
chiếc “bus” đến đón khách du lịch bắt đầu một ngày ở quần đảo Hạ Uy Di.
Trước tiên phải đi thăm một vòng đảo cho biết, tuỳ theo yêu cầu của
“tour guide” để đến một nơi nào đó, chúng tôi dừng lại ở một triền núi
thấp nhìn ra thung lũng và núi rừng Hawaii còn mơ ngủ trong màn sương,
đỉnh núi xa vẫn mờ mờ trong sương mịt mù như dưới một cơn mưa phùn thật
nhẹ. Ngất ngây vì vẻ đẹp của núi rừng còn ngái ngủ, mọi người dừng lại
ghi vội vài tấm hình hay khúc phim làm kỷ niệm. Ở Pali Look Out nhiều
gió nên đứng một lúc là đã thấy lạnh người, nhìn xuống thung lũng cứ
tưởng như bị cuốn theo chiều gió. Xa xa thấp thoáng một ngọn núi mờ nhạt
mà người ta gọi là Chinese Hat, vì nó rất giống cái mũ của người Trung
Hoa.
Chùa Nhật Bản ở Hawaii:
Tiếp tục cuộc hành trình, xe đưa du khách đến thăm một ngôi chùa Nhật
kiến trúc rất đẹp, bên cạnh chùa thoai thoải một ngọn đồi thấp là nghĩa
trang bia mộ tuyền một màu đen. Có tiếng chuông thả từng giọt buồn vào
không gian im vắng, nhẹ như hạt sương trong trẻo rơi vào tâm hồn của
khách lãng du. Còn trong khuôn viên của chùa bao quanh bằng vườn thông,
tre trúc, du khách thoáng thấy một đài tưởng niệm dành riêng cho những
người lính cả hai bên Nhật và Hoa Kỳ đã nằm xuống trong trận đánh Trân
Châu Cảng năm xưa, kết quả là hai quả bom nguyên tử thả xuống thành phố
Hiroshima và Nagasaki của Nhật , kết thúc thế chiến thứ II năm 1945.
Trung Tâm Đa Văn Hoá Polynesian:
Trời lại xầm mặt xuống với một cơn mưa nhỏ, xe chạy vòng quanh ngọn
đồi để du khách nhìn bao quát một lần nữa khu nghĩa trang màu đen lặng
lẽ đến nao lòng người. Xe chuyển bánh về hướng Bắc của đảo Oahu, đến
trung tâm đa văn hoá Polynesian, được gọi là Polynesian Cultural Center .
Sở dĩ nó mang tên này vì đây là một khu giải trí lành mạnh, những màn
trình diễn hay cách kiến trúc đều mang tính cách văn hoá của quần đảo
Thái Bình Dương.
Bước vào cổng, nếu thích bạn có thể mua một vòng hoa tượng trưng cho
vùng biển xanh, một thiếu nữ xinh đẹp nước da nâu hồng sẽ choàng vòng
hoa lên cổ bạn. Nhưng nếu cần phải tiết kiệm bạn đừng mua vòng hoa do
các thiếu nữ thổ dân choàng lên cổ nhé, vì gía của nó đắt gấp mười lần
mua ở ngoài phố, chuyến đi của bạn còn nhiều thứ phải tiêu đấy. Quá bước
vào trong một chút là mọi người có thể tham gia vào những Shows hoàn
toàn không phải trả tiền (ai cũng phải mua cái vé vào cửa khoảng 85 mỹ
kim rồi mà!). Thôi thì vào xem một thanh niên thổ dân đang biểu diễn màn
vắt nước cốt dừa với hai bàn tay rất khỏe mạnh của anh ta, sau đó một
chàng thổ dân leo lên cây dừa cao nghệu để hái dừa, và còn đòi nhảy
xuống biểu diễn cho mọi người xem. Khách du lịch hồi hộp sau mấy phút
chờ đợi , nhưng người biểu diễn khoái chí hét lên “Are you crazy?” thế
là ai cũng phải té ra cười nghiêng ngả, đời nào anh ta lại muốn gãy
xương cho phí một đời trai!
Những thân dừa ở đây cũng rất ngộ, nhiều cây chắc ảnh hưởng của gió
lại cong vòng xoắn chứ không nghiêng bóng dịu dàng như bóng dừa ở quê
mình. Chưa hết đâu, cảnh chèo thuyền trên sông với mái chèo vừa vặn
trong tầm tay, để mặc cho con thuyền trôi xuôi theo dòng nước. Cảm giác
được trở về dòng sông quê nhà như sống dậy, gìa trẻ lớn bé đều có thể
nhập cuộc chơi thỏa thích mà không phải trả một xu teng nào. Hoặc du
khách có thể ngồi phây phả trên đò để ngắm cảnh hai bên bờ, đò từ từ đi
qua những bến nước có bóng dừa và các loại hoa miền nhiệt đới, ngay cả
những loại cổ thụ thì cây cũng chi chit đơm hoa.
Đò cập bến rồi phải lên thôi, hay muốn đi thêm một chuyến nữa thì
lại xếp hàng đợi chuyến kế tiếp. Nắng hình như gay gắt hơn, mọi người
nghỉ chân trên bờ kinh uống nước chờ màn biểu diễn múa bụng ( hula hup)
của các sắc dân sống trong quần đảo Hawaii: Samoa, Maori, Tonga, Eater
Island, Tahiti … Đây có lẽ là màn trình diễn hấp dẫn nhất trong các lễ
hội của thổ dân , những chàng trai lực lưỡng cuồn cuộn bắp thịt, những
thiếu nữ da nâu hồng xinh đẹp trong chiếc váy nhiều màu sặc sỡ , khi lắc
lư gào rú như thác đổ , lúc êm nhẹ như suối reo trong rừng vắng. Nhạc
lan lan trên sông và tiếng trống bùm bùm từng hồi hoà theo tiếng chân
giậm thình thịch trên chiếc thuyền hoa khiến ai cũng thấy bừng bừng sức
sống.
Mọi người tản mát đi tìm trò chơi mới, thăm các căn nhà xưa của các
bộ tộc để biết cách sống của những tộc trưởng ra sao, và khi xem xong
rồi nếu cảm thấy thích thì hãy cùng một thiếu nữ người Tahiti nhảy muá
điệu Hula trong tiếng trống dập dồn. Với trò chơi vui vẻ này làm tôi
lại nhớ đến những đêm đốt lửa trại thời đi học, rồi cùng nhau hát những
bản nhạc có âm hưởng núi rừng cao nguyên, tay nắm tay nhau chạy quanh
đống lửa, lòng phơi phới yêu đời và yêu người, bây giờ làm gì còn những
phút vui hồn nhiên như thế!
Vẫn còn dư thời gian thì đây đã có một chiếc xe “bus” chờ sẵn chở bạn
chạy ra khỏi khu Văn Hoá. Tưởng sao, xe chạy vào thánh địa của nhà thờ
Mormon, và sau khi viếng nhà thờ còn được xem một đoạn phim ngắn, kể
chuyện về thời kỳ đầu tiên những nhà truyền giáo Mormon đến hòn đảo này,
họ đã ra sức khai phá miền đất mới lúc đó còn hoang vu, đồng thời cũng
khai tâm cho người thổ dân để có một đời sống văn minh hơn. Do đó sau
này thổ ngữ chỉ còn tên trên những con đường, còn hầu hết mọi người đều
nói tiếng Anh, và bớt dần đi những hủ tục tế thần có tính cách man rợ.
Bữa tiệc tối được khoản đãi tôi đã ngờ ngợ nhận ra rằng đây là một
trung tâm Văn Hoá của giáo hội Mormon, vì món thức uống trái cây đặc
biệt của địa phương đựng trong trái dứa được khoét ruột, lại thiếu mùi
rượu dứa như ở các quán nước ngoài phố. Sau mới biết là Trung Tâm
Polynesia của giáo hội Mormon, được hình thành là để gây quỹ làm học
bổng giúp cho những học sinh bản xứ có phương tiện học hành, hy vọng họ
quay về xây dựng và nâng cao đời sống các cộng đồng của người thổ dân
tại Hawaii. Thật là một nghĩa cử văn hoá rất đáng trân trọng.
Trời đã về chiều, cuộc vui chưa tàn vì với cái vé vào cửa bạn sẽ còn
được thưởng thức một màn trình diễn tuyệt vời trên một sân khấu lộ
thiên rất hùng vĩ. Hùng vĩ vì có thác đổ lẫn trong tiếng thông reo,
những ngọn đèn bài trí rất nghệ thuật và cũng vì ánh trăng đêm ấy toả
ánh sáng huyền ảo xuống rừng khuya hoang dã. Tất cả các máy chụp hình và
quay phim không được chụp hay thu màn trình diễn đặc biệt của họ, các
thanh niên thiếu nữ diễn lại sự tích lịch sử của một người thổ dân từ
lúc chào đời cho đến ngày cuối cùng của anh ta, được sinh ra trên mảnh
đất hoang vu do núi lửa tạo thành. Cũng khởi đầu và kết cuộc như bao câu
chuyện khác, cũng lúc bình yên và cũng có chiến tranh giữa bộ tộc này
với bộ tộc khác, họ phải chiến đấu để sinh tồn trên mảnh đất mà ngày nay
chúng ta gọi là Hawaii, hòn đảo thần tiên. Cuối cùng là một màn múa lửa
vô cùng ngoạn mục mà hình như chưa từng được xem trên bất cứ sân khấu
nào, đó cũng nhờ vẻ hoang dã của núi rừng thiên nhiên tạo thành một bức
phông tuyệt tác.
Thế là hết một ngày ở Hawaii, xe đã tới đón mọi người về khách sạn.
Ai cũng thấm mệt nhưng hài lòng với chuyến đi khám phá được nhiều cái
hay cái lạ, ở một hòn đảo xa xôi mà ngày xưa mỗi lần nghe nói lại chỉ
nghĩ là truyện cổ tích.
Đêm đã khuya , từ tầng trên của khách sạn nhìn ra phong cảnh bên
ngoài, Hạ Uy Di vẫn nhấp nháy ánh đèn như một thảm kim cương diễm lệ.
Nguyên Nhung
No comments:
Post a Comment