Nguyễn Ngọc Tư
Bé Ngoan tháng nào cũng nhận được thư của ba nó. Nhất là tháng nầy, nó nhận được hai lá thư liền, thư trước hỏi tình hình học tập, nó viết gửi đi, rằng năm nay nó được học sinh tiên tiến, lẽ ra phải xuất sắc kia, nhưng thi môn văn chỉ được điểm bốn thôi. Môn văn bốn điểm là tại vì học kỳ nầy cô giáo ra đề biểu tả "ba em và công việc hàng ngày", "mà con đâu có biết mặt ba, đâu có biết hàng ngày ba làm gì đâu", trong dòng chữ nguệch ngoạc dường như giận dỗi. Thư đi thư lại ba nó viết: "Chừng nào bé Ngoan đúng 10 tuổi sẽ được gặp ba". Nó nôn nao chờ đợi cái ngày đó quá trời
Bé Ngoan tháng nào cũng nhận được thư của ba nó. Nhất là tháng nầy, nó nhận được hai lá thư liền, thư trước hỏi tình hình học tập, nó viết gửi đi, rằng năm nay nó được học sinh tiên tiến, lẽ ra phải xuất sắc kia, nhưng thi môn văn chỉ được điểm bốn thôi. Môn văn bốn điểm là tại vì học kỳ nầy cô giáo ra đề biểu tả "ba em và công việc hàng ngày", "mà con đâu có biết mặt ba, đâu có biết hàng ngày ba làm gì đâu", trong dòng chữ nguệch ngoạc dường như giận dỗi. Thư đi thư lại ba nó viết: "Chừng nào bé Ngoan đúng 10 tuổi sẽ được gặp ba". Nó nôn nao chờ đợi cái ngày đó quá trời
Bé
luôn luôn chờ đợi cái ngày ba về. Có ba rồi, sẽ có người đánh bé khi bé
lì, có người khen bé khi bé được điểm mười. Ba sẽ dạy bé cách làm cho
mẹ vui để mẹ không khóc một mình nữa, bé Ngoan luôn luôn nghĩ vậy.
Bé
Ngoan dễ thương y như tên của nó. Năm giờ sáng, Ngoan đi chợ mua giá,
mua bánh lọt về cho má bán điểm tâm sáng. Tánh sợ ma, chuyến đi bé toàn
chạy chuyến về, trời sáng nắng vẫn chạy lụi đụi vì sợ trễ giờ má dọn
hàng. Buổi sáng, bé Ngoan vừa bưng bê tiếp má vừa học bài. Buổi chiều đi
học về tới nhà là xách cái thùng cũ mèm tí teo xuống nhà ăn huyện đội
xin cặn heo. Ngoan không bao giờ vòi vĩnh má đòi đồ chơi, đòi keo bánh.
Bé chỉ đòi được gặp ba thôi. Bạn bé ai cũng có ba hết, thiệt đó.
Hồi
lớn lên tới giờ, bé Ngoan chưa hề gặp ba. Má kể, ba đi làm ăn lâu lắm,
khi nào Ngoan lớn ba sẽ về. Nghe nói vậy, bé chạy lại coi kiếng, bé hỏi
má, "Con giống ba phải hôn, má?". Ngoan mặt vuông, nhìn vào thấy ngay
đôi mày rậm như hai con sâu róm đậu im lìm, đen như mực tàu. Hai con sau
chỉ lọ mọ bò khi bé cười. Bé cũng không giống mẹ ở cái cổ, cái cổ bé
ngắn còn cổ của mẹ thì trắng và cao. "Mình nhât" đinh giống ba", Ngoan
quả quyết.
Tư khi về nhà, má cất cái quán
bên chân cầu, đằng trước huyện đội nên có nhiều chú bộ đội vào uống
café. Ngoan thân nhất là chú Quang. Chú Quang còn trẻ nhưng để hàng rau
rậm ơi là rậm cộng với nước da đen bóng nên trông hơi già. Ngoan học
toán thì hơi đi...tệ, chú Quang kem cho khá lên. Ngoan học văn cũng
không giỏi, chú Quang mua sách biểu Ngoan đọc. Bé Ngoan siêng học nhưng
lại không sáng dạ lắm. Có bữa chú Quang đi công tác về, không thấy bé
Ngoan nhảy ra lúng tứng, hai vẫy dịu quặt, miệng hò reo như mỗi lần chú
bước chân qua cửa. Chú lạ quá, hỏi bé Ngoan đi đâu rùi cà, má chỉ trong
buồng. Bé Ngoan đang ngồi khóc. Chú Quang cười, "Con trai ai mà khóc?",
Be Ngoan nói trong từng tiếng nất ngắn:
-Thầy con nói năm nay con học yếu hơn năm rồi. Con sợ quá hà. Ba con mà hay được chắc hỏng thương con nữa.
Chú Quang bật cười:
-Sao lại không?
Bé Ngoan cúi mặt giấu đôi mắt ướt nhẹp:
- Thiệt mà, chú.
- Bậy - Chú Quang bảo - không có đâu mà. Làm con trai phải mạnh mẽ, thiệt là mạnh mẽ cho má nương tựa chớ, ai mà khóc.
Vài
hôm sau, bé Ngoan nhân được thư ba, ba viết dù Ngoan có học thế nào thì
ba cũng thương, nhưng ba lúc nào cũng mong con học giỏi, học giỏi mới
thành tài, mới giúp ích cho nhiều người. Bé Ngoan cươi hơn hớn chạy di
khoe thư ba với má, với chú Quang. Má nhìn chú Quang. Chú Quang vỗ đâu
Ngoan cười. Có thể má cũng cười nhưng má hay cười một mình cũng như hay
khóc một mình, má giấu không cho Ngoan biết. Ngoan không thíc vậy, Ngoan
thích như chú Quang hơn, phải cười vang như vậy người khác mới biết
chớ.
Chú Quang hay đi công tác lâu ngày,
những lúc như vậy bé Ngoan mới thấy mình thương chú lắm. Thương mới nhớ
chớ. Lúc chú về, bé Ngoan biểu chú mai mốt đừng có đi nữa. Chú bảo đâu
có được, chú có nhiệm vụ mà. Bé Ngoan bày ra nói với chú bao nhiêu là
chuyẹn, bé muốn chũng câu chuyện ấy sẽ giúp chú đừng đi đâu xa nữa.
Trong muôn vàn câu chuyện đó, có chuyện rằm tháng hai này, khi Ngoan
tròn 12 tuổi, ba Ngoan sẽ trở về. Bé kể chuyện đó xong, thấy chú Quang
buồn, Ngoan ôm cổ chú, lúc lắc cái đầu chú:
-Chú đừng có buồn, dù ba con về, con cũng thương chú như vầy luôn, thương hoài thương huỷ.
Bé
Ngoan chờ tới cái ngày đó dữ lắm. Bé lav(' ghế trèo lên lột lịch hoài.
Bữa nay mùng mười, mười một, mười hai... ban đêm, bé ra ngoài sân ngó
lên trời, đinh ninh rằng, "Ba sẽ về trong cái đêm trăng tròn ủm giống y
cái tô". Bây giờ trăng vẫn con méo xẹo. Mẹ nói mẹ sẽ làm sinh nhật cho
bé Ngoan, sinh nhật giống y trong phim vậy, có cắt bánh, có thổi đèn, có
hái bài ca sinh nhật (nếu không ai thuộc thì có thể bỏ khoản này). Bé
chờ tới mức nằm mơ luôn. Chiêm bao cũng thấy bánh, thấy ba, mà khong,
chỉ thấy cái lưng ba thôi thì đã giật mình thức dậy, tiếc thiệt.
Tiếc
thêm một chuyện nữa, chú Quang lại đi công tác, chú nói không biết kịp
về ngày sinh nhat bé ngoan không. Nhưng dù về trễ, thế nào chú cũng tặng
Ngoan một món quà đặc biệt. Bé Ngoan hơi buồn một chút rồi thôi, mai
nữa là đã rằm.
Sinh nhật bé vui thật là
vui, má cho Ngoan mặc bộ đồ mới mặt có một lần hôm tết. Má mời đám trẻ
cùng xóm về, tụi nó không hát, không múa, chỉ giỡn với ăn. Nhưng cũng
vui. Mấy chú bộ đội xuống, tăng cho Ngoan nào là xe hơi, súng lục (tất
nhiên là bằng nhựa) bảnh phải biết. Tiệc tan, mấy chú về, bạn bé Ngoan
cũng về. Khuya rồi, phải về nhà ngủ chớ. Má nói:
"Chắc
bữa nay chú Quang không về đâu". Ngoan không chịu cho má đóng cửa, "Con
chờ ba, má. Ba biên thư nói đúng hôm nay sẽ về. Má đóng cửa, ba vô nhà
hỏng được rồi sao?". Lần đầu tiên má bật khóc trước mặt Ngoan, má nghĩ
chắc phải nói thật với Ngoan rằng, ba sẽ không bao giờ về được nữa
đâu... Ngoan lạ lắm, ba sắp về, má không mừng, không cười thì thôi làm
gì phải khóc. Người lớn mà khóc gì.
Ngoan
chờ mãi, chờ hoài. Khuya thật là khuya, trăng đã lên ngay trên đỉnh đầu
bé, trăng tròn ơi là tròn, sáng ơi là sáng nhưng ba vẫn chưa về. Lúc
Ngoan quay lưng vào Ngoan nghe thấy tiếng chân người gấp rãi chạy trên
cầu. Rồi bóng chú Quang hiện ra cửa, giày chú đầy bụi, quần chú quệt vào
đám cỏ loằn ngoằn nhửng vệt nước. Chú ôm bé Ngoan vào lòng, nâng bé lên
bằng đôi tay rắng rỏi, quay bé mấy vòng thiếu điều chóng mặt luon, chú
nói to:"Con có thích gọi chú bằng ba không. Ba về rồi nè". Ngoan dụi mũi
vào mái tóc dầy, to ấm của chú, mũi nó ướt mù sương. Sau nầy, nó sẽ
không bao giờ nhớ tới ba nữa, ba không giữ lời, nó chỉ thương chú Quang
thôi. Ngoan khẽ gọi:
-Ba, ba Quang.
-Gì-Chú Quang lật ngửa nó ra-Con vừa nói gì đó, nói lại nghe.
-Ba ơi! Ba!
Ngoan
vừa nói vừa cười khanh khách. Chú Quang lại các dốc ngửa Ngoan trên vai
quay mòng mòng. Trong cái nhìn chỏng ngược, Ngoan thấy má đứng chổ góc
nhà, má cười mà nước mắt má rơi. Ngoan thíc má như vậy hơn, như vậy mới
giống chú Quang. Ngoan kêu lớn:
- Má ơi! Ba ơi!
Vậy
là mình có gia đình rồi, Ngoan thầm reo lên trong lòng, hồi học lớp
hai, cô giáo dạy, nhà có ba, có má, có mình là thành một gia đình. Ô vui
quá!
No comments:
Post a Comment