Âm Thanh
Có những tiếng trong đục
Có những tiếng thanh tao
Có những tiếng thô tục
Có những tiếng dạt dào
Có tiếng lành tiếng dữ
Có tiếng thật oai nghiêm
Giọng bổng trầm tình tự
Như tiếng của trái tim
Có khi nào không nhỉ
Giữa lặng thinh của đêm
Hai đứa mình thủ thỉ
Ngàn đêm lẻ một đêm
Có khi nào như gió
Rì rào bên cửa song
Nhẹ nhàng như tay gõ
Nỉ non đêm động phòng
Có tiếng như hơi thở
Nhẹ nhàng êm bên tai
Như nhạc tình ru ngủ
Đưa nhau vào thiên thai..
Nguyên Đỗ
Dân kỹ thuật đâu mấy hiểu về thơ!
Từ yêu em hoá anh chàng dại khờ
Không dám nói những điều anh muốn nói
Em gặp khó đem bài sang để hỏi
Anh tận tình giải nghĩa rõ ràng hơn
Công thức kia, định lý nọ thuộc trơn
Nhưng lớ ngớ biết tỏ tình sao nhỉ
Thơ Xuân Diệu anh lò mò một tí
Ông nhà thơ già khụm viết từ lâu
Những bài thơ tình tứ đủ muôn màu
Làm sao nói những điều trong hiện tại
Anh khờ khạo trong vườn hoa tình ái
Con ong non mắc cở trước bướm xinh
Vo vo bay lời đâu để tỏ tình
Nụ hoa nhỏ trái tim rung tiếng nhạc
Từ độ ấy anh thấy hồn đổi khác
Chắc là yêu thì tất phải làm thơ
Em cười... ơ ! Anh khéo lắm chàng khờ
Nhưng em thích, chàng khờ riêng em đó
Chẳng ba hoa, chẳng lòng vòng, rất rõ
Ba chữ này là một cả trời hoa
"Anh yêu em" như tia chớp sáng lòa
Xoá tất cả những ngôn từ tăm tối
Nguyên Đỗ
Từ phương xa ấy rất xa xôi
Mà gần gũi thật như gang tấc
Ngẩng mặt trao nhau những nụ cười
Ngôn ngữ ngập ngừng nghe rất lạ
Máy treo, chẳng hiểu, vụng ghê nơi
Văn minh kỹ thuật cầu giao nối
Một ảnh nói hơn cả vạn lời
Anh vốn yêu thơ, chỉ biết Thơ
Hôm nay hiển hiện thật không ngờ
Nàng Thơ ngọc thể thần tiên đến
Rất thực, đậm say, chẳng phải mơ
Dụi mắt nhéo tay xem thật không
Cổ tay đau nhói, mắt nhìn trông
Rõ ràng không phải mình du mộng
Em đó, nhìn qua, dịu mát lòng
Nguyên Đỗ
Hố Nai Gia Kiệm núi sương mờ
Đi thăm đồng lúa rừng tiêu thắm
Từng khoảng cà phê hương sắc thơ
Anh dẫn em vào Nắng Thuỷ Tinh
Quán ca thân hữu hát thơ tình
Chút cà phê đậm, ly chanh muối
Thấm giọng cùng ca kể chuyện mình
Anh dẫn em đi thung lũng Yêu
Rừng thông cao vút nắng ban chiều
Vi vu thủ thỉ như tâm sự
Như chúng mình đang nói vạn điều
Anh ngắm nhìn em, sợi tóc mai
Gió lùa lên miệng, mắt, môi hoài
Muốn đưa tay vuốt xem dài ngắn
E ngại làm sao sợ nắng phai
Thôi hãy cầm tay lên Suối Đôi
Ầm vang tiếng thác động bồi hồi
Giật mình em chúi như chao ngã
Vào sát ngực anh thương quá thôi
Ừ phải về thôi phải vội về
Đêm nằm nghe gió rít đam mê
Bên kia em ngủ hay còn thức
Tiếng thác còn reo những vụng về
Cho thành sông muôn sóng vỗ mênh mông
Cho lúa xanh vươn mãi trổ đòng đòng
Cho màu nắng rải sắc vàng trên lá
Anh đến nhé khơi mặn nồng biển cả
Ngọn gió tình thổi mãi mát hàng dương
Cho sáo diều vi vút khúc quê hương
Và chiều tím khói sương mờ thơ mộng
Anh đến nhé khơi suối nguồn hy vọng
Chuyện buồn vui kể hết cả cho nhau
Bốn mùa qua hoa lá đổi thay màu
Và tình cảm đôi mình thêm khắng khít
Anh đến nhé khơi giòng tình tha thiết
Tỏ lời yêu, vòng tay mở đón em
Bên ngoài kia gió thổi nhẹ êm đềm
Trong âu yếm nụ hôn nồng trao tặng
Nguyên Đỗ
Lệ thôi rơi, bình an lại tâm hồn
Em quảng đại, em từ tâm, rạng rỡ
Đôi môi hồng anh ước cúi trao hôn
Anh hư thật, thả hồn thơ lãng đãng
Theo mây bay, theo sông biển mênh mông
Theo sóng xa, sương khói, mộng muôn trùng
Chắc kiếp trước anh ước thành thi sĩ
Em hiểu anh, hỡi người tình tri kỷ
Anh vẽ vời vui họa chỉ vì thơ
Chứ tình yêu đâu dễ dãi bao giờ
Em chớ giận hoặc hờn hay ghét bỏ
Anh giải thích kỹ càng cho em rõ
Anh chẳng khờ, chẳng dại... vẹn tình xanh
Ta cùng chung chia sẻ mộng mơ lành
Ngàn đêm mộng có ngàn sao lấp lánh
Trăm năm ngày tháng chẳng quên mà
Lời thơ tiếng hát còn vang vọng
Mãi mãi muôn đời vẫn thiết tha
Anh hứa với em mãi ấm nồng
Cho thơ sưởi ấm lúc trời đông
Cho em đốt lửa ngày se lạnh
Tiếng nhạc ru ta mát cõi lòng
Anh hứa với em giữ đậm đà
Cho dù nhan sắc nhạt phôi pha
Tình anh vẫn thể vừa vui gặp
Giữ mãi ngàn năm phút mặn mà
Anh hứa với em chẳng đổi lòng
Khi buồn, khi nhớ, lúc chờ trông
Hay khi hội ngộ đều như một
Trọn vẹn trái tim lửa cháy hồng
Nguyên Đỗ
Mấy ngày vắng mặt nay về ghé chơi
Em mang thi tứ hương trời
Em mang trầm lặng đổi lời thơ say
Em dừng chân nhé đêm nay
Cho anh viết trọn bài này tặng em
Em về thả mộng cho đêm
Cho mơ thêm cánh môi mềm luyến thương
Nhớ em hình dáng thân thương
Chiều nao còn ở quê hương nước mình
Em cười với nụ cười xinh
Chiếc răng khênh khểnh trông tình làm sao
Má em hây đỏ hồng đào
Trời cho má lúm em chào nét yêu
Nhớ em quá, nhớ bao nhiêu
Đêm nay em lại trăm điều hàn huyên
Nguyên Đỗ
Thương ơi thương, hồn bay bổng lên mây
Không rượu bia mà hồn trí như say
Nghe câu nói ngọt hơn là đường, mật
Lần này chắc cả tâm hồn giao mất
Cho người em, cô bé nhỏ hiền ngoan
Tiếng "Anh ơi, em nè" đó hoàn toàn
Đã tan chảy trái tim đồng chai đá
Chẳng cần nóng cháy sắt vàng mới lạ
Chỉ vài lời nhỏ nhẹ hớp hồn ai
Anh quen em, ờ, mới một tháng dài...
Em gọi chị, ý, anh... anh nghe dịu ngọt!
Tim anh rụng, em giơ tay cứu vớt
Đưa vào hồn sưởi ban sức hồi sinh
Hai trái tim cùng một nhịp trao tình
Thương em lắm, hỡi người em bé nhỏ
Nguyên Đỗ
Về ban đêm mãi mãi nhớ không quên
Champs-Élysées lấp lánh những ngọn đèn
Xe cộ chạy chao ơi say ánh sáng
Ta muốn ở bên em suốt ngày tháng
Nói tiếng Tây, đọc Rimbaud, Lamartine
Bên sông Seine lặng lẽ viết thơ tình
Cho em đọc thơ da vàng tâm Việt
Ta ở đây, sao hồn hòai tha thiết
Nhớ Cửu Long, đường Đồng Khánh, Tự Do
Muốn chuyển giao ánh sáng những lời thơ
Từ đất Pháp về nơi quê chốn cũ
Một mai kia, khắp nơi về hội tụ
Điểm hẹn nhau trên phố cũ Sai Gòn
Tâm hồn hòai nặng nợ với nước non
Dù Úc, Âu, Mỹ, Phi hay châu Á
Mình sẽ gặp trên quê hương đó nhá
Mái tranh nghèo, hồn vàng ngọc yêu thương
Đem bàn tay xây dựng cõi thiên đường
Nơi trần thế với tự do nhân ái
Nguyên Đỗ
Có những tiếng thanh tao
Có những tiếng thô tục
Có những tiếng dạt dào
Có tiếng lành tiếng dữ
Có tiếng thật oai nghiêm
Giọng bổng trầm tình tự
Như tiếng của trái tim
Có khi nào không nhỉ
Giữa lặng thinh của đêm
Hai đứa mình thủ thỉ
Ngàn đêm lẻ một đêm
Có khi nào như gió
Rì rào bên cửa song
Nhẹ nhàng như tay gõ
Nỉ non đêm động phòng
Có tiếng như hơi thở
Nhẹ nhàng êm bên tai
Như nhạc tình ru ngủ
Đưa nhau vào thiên thai..
Nguyên Đỗ
Anh Chàng Dại Khờ
Khô khan lắm, bạn bè anh thường chọcDân kỹ thuật đâu mấy hiểu về thơ!
Từ yêu em hoá anh chàng dại khờ
Không dám nói những điều anh muốn nói
Em gặp khó đem bài sang để hỏi
Anh tận tình giải nghĩa rõ ràng hơn
Công thức kia, định lý nọ thuộc trơn
Nhưng lớ ngớ biết tỏ tình sao nhỉ
Thơ Xuân Diệu anh lò mò một tí
Ông nhà thơ già khụm viết từ lâu
Những bài thơ tình tứ đủ muôn màu
Làm sao nói những điều trong hiện tại
Anh khờ khạo trong vườn hoa tình ái
Con ong non mắc cở trước bướm xinh
Vo vo bay lời đâu để tỏ tình
Nụ hoa nhỏ trái tim rung tiếng nhạc
Từ độ ấy anh thấy hồn đổi khác
Chắc là yêu thì tất phải làm thơ
Em cười... ơ ! Anh khéo lắm chàng khờ
Nhưng em thích, chàng khờ riêng em đó
Chẳng ba hoa, chẳng lòng vòng, rất rõ
Ba chữ này là một cả trời hoa
"Anh yêu em" như tia chớp sáng lòa
Xoá tất cả những ngôn từ tăm tối
Nguyên Đỗ
Anh Đã Thấy Em
Anh đã thấy em, thật tuyệt vờiTừ phương xa ấy rất xa xôi
Mà gần gũi thật như gang tấc
Ngẩng mặt trao nhau những nụ cười
Ngôn ngữ ngập ngừng nghe rất lạ
Máy treo, chẳng hiểu, vụng ghê nơi
Văn minh kỹ thuật cầu giao nối
Một ảnh nói hơn cả vạn lời
Anh vốn yêu thơ, chỉ biết Thơ
Hôm nay hiển hiện thật không ngờ
Nàng Thơ ngọc thể thần tiên đến
Rất thực, đậm say, chẳng phải mơ
Dụi mắt nhéo tay xem thật không
Cổ tay đau nhói, mắt nhìn trông
Rõ ràng không phải mình du mộng
Em đó, nhìn qua, dịu mát lòng
Nguyên Đỗ
Anh Dẫn Em Về
Anh dẫn em về đến Dốc MơHố Nai Gia Kiệm núi sương mờ
Đi thăm đồng lúa rừng tiêu thắm
Từng khoảng cà phê hương sắc thơ
Anh dẫn em vào Nắng Thuỷ Tinh
Quán ca thân hữu hát thơ tình
Chút cà phê đậm, ly chanh muối
Thấm giọng cùng ca kể chuyện mình
Anh dẫn em đi thung lũng Yêu
Rừng thông cao vút nắng ban chiều
Vi vu thủ thỉ như tâm sự
Như chúng mình đang nói vạn điều
Anh ngắm nhìn em, sợi tóc mai
Gió lùa lên miệng, mắt, môi hoài
Muốn đưa tay vuốt xem dài ngắn
E ngại làm sao sợ nắng phai
Thôi hãy cầm tay lên Suối Đôi
Ầm vang tiếng thác động bồi hồi
Giật mình em chúi như chao ngã
Vào sát ngực anh thương quá thôi
Ừ phải về thôi phải vội về
Đêm nằm nghe gió rít đam mê
Bên kia em ngủ hay còn thức
Tiếng thác còn reo những vụng về
Anh Đến Nhé, Vào Mùa Xuân Hứa Hẹn
Anh đến nhé khơi mạch thơ chảy lạiCho thành sông muôn sóng vỗ mênh mông
Cho lúa xanh vươn mãi trổ đòng đòng
Cho màu nắng rải sắc vàng trên lá
Anh đến nhé khơi mặn nồng biển cả
Ngọn gió tình thổi mãi mát hàng dương
Cho sáo diều vi vút khúc quê hương
Và chiều tím khói sương mờ thơ mộng
Anh đến nhé khơi suối nguồn hy vọng
Chuyện buồn vui kể hết cả cho nhau
Bốn mùa qua hoa lá đổi thay màu
Và tình cảm đôi mình thêm khắng khít
Anh đến nhé khơi giòng tình tha thiết
Tỏ lời yêu, vòng tay mở đón em
Bên ngoài kia gió thổi nhẹ êm đềm
Trong âu yếm nụ hôn nồng trao tặng
Nguyên Đỗ
Anh Hư Thật
Anh hư thật, biết làm sao anh dỗLệ thôi rơi, bình an lại tâm hồn
Em quảng đại, em từ tâm, rạng rỡ
Đôi môi hồng anh ước cúi trao hôn
Anh hư thật, thả hồn thơ lãng đãng
Theo mây bay, theo sông biển mênh mông
Theo sóng xa, sương khói, mộng muôn trùng
Chắc kiếp trước anh ước thành thi sĩ
Em hiểu anh, hỡi người tình tri kỷ
Anh vẽ vời vui họa chỉ vì thơ
Chứ tình yêu đâu dễ dãi bao giờ
Em chớ giận hoặc hờn hay ghét bỏ
Anh giải thích kỹ càng cho em rõ
Anh chẳng khờ, chẳng dại... vẹn tình xanh
Ta cùng chung chia sẻ mộng mơ lành
Ngàn đêm mộng có ngàn sao lấp lánh
Anh Hứa Với Em
Anh hứa với em tri kỷ xaTrăm năm ngày tháng chẳng quên mà
Lời thơ tiếng hát còn vang vọng
Mãi mãi muôn đời vẫn thiết tha
Anh hứa với em mãi ấm nồng
Cho thơ sưởi ấm lúc trời đông
Cho em đốt lửa ngày se lạnh
Tiếng nhạc ru ta mát cõi lòng
Anh hứa với em giữ đậm đà
Cho dù nhan sắc nhạt phôi pha
Tình anh vẫn thể vừa vui gặp
Giữ mãi ngàn năm phút mặn mà
Anh hứa với em chẳng đổi lòng
Khi buồn, khi nhớ, lúc chờ trông
Hay khi hội ngộ đều như một
Trọn vẹn trái tim lửa cháy hồng
Nguyên Đỗ
Anh Nhìn Thấy Dáng Em Kìa
Anh nhìn thấy dáng em kìaMấy ngày vắng mặt nay về ghé chơi
Em mang thi tứ hương trời
Em mang trầm lặng đổi lời thơ say
Em dừng chân nhé đêm nay
Cho anh viết trọn bài này tặng em
Em về thả mộng cho đêm
Cho mơ thêm cánh môi mềm luyến thương
Nhớ em hình dáng thân thương
Chiều nao còn ở quê hương nước mình
Em cười với nụ cười xinh
Chiếc răng khênh khểnh trông tình làm sao
Má em hây đỏ hồng đào
Trời cho má lúm em chào nét yêu
Nhớ em quá, nhớ bao nhiêu
Đêm nay em lại trăm điều hàn huyên
Nguyên Đỗ
Anh Ơi Em Nè
Mỗi lần được cô bé chào thân mậtThương ơi thương, hồn bay bổng lên mây
Không rượu bia mà hồn trí như say
Nghe câu nói ngọt hơn là đường, mật
Lần này chắc cả tâm hồn giao mất
Cho người em, cô bé nhỏ hiền ngoan
Tiếng "Anh ơi, em nè" đó hoàn toàn
Đã tan chảy trái tim đồng chai đá
Chẳng cần nóng cháy sắt vàng mới lạ
Chỉ vài lời nhỏ nhẹ hớp hồn ai
Anh quen em, ờ, mới một tháng dài...
Em gọi chị, ý, anh... anh nghe dịu ngọt!
Tim anh rụng, em giơ tay cứu vớt
Đưa vào hồn sưởi ban sức hồi sinh
Hai trái tim cùng một nhịp trao tình
Thương em lắm, hỡi người em bé nhỏ
Nguyên Đỗ
Ánh Sáng Paris
Ôi ánh sáng của Paris diễm lệVề ban đêm mãi mãi nhớ không quên
Champs-Élysées lấp lánh những ngọn đèn
Xe cộ chạy chao ơi say ánh sáng
Ta muốn ở bên em suốt ngày tháng
Nói tiếng Tây, đọc Rimbaud, Lamartine
Bên sông Seine lặng lẽ viết thơ tình
Cho em đọc thơ da vàng tâm Việt
Ta ở đây, sao hồn hòai tha thiết
Nhớ Cửu Long, đường Đồng Khánh, Tự Do
Muốn chuyển giao ánh sáng những lời thơ
Từ đất Pháp về nơi quê chốn cũ
Một mai kia, khắp nơi về hội tụ
Điểm hẹn nhau trên phố cũ Sai Gòn
Tâm hồn hòai nặng nợ với nước non
Dù Úc, Âu, Mỹ, Phi hay châu Á
Mình sẽ gặp trên quê hương đó nhá
Mái tranh nghèo, hồn vàng ngọc yêu thương
Đem bàn tay xây dựng cõi thiên đường
Nơi trần thế với tự do nhân ái
Nguyên Đỗ
No comments:
Post a Comment