Sunday, December 2, 2012

TIẾNG QUÊ - THUẬN NGHIÃ

Hôm mồng một tháng chín năm nay, mình nhận được lời mời của trưởng lớp cũ về hội trường 35 năm của lớp 10K, nhân dịp kỷ niệm ngày thành lập trường cấp 3 Lệ Thủy.

Mình ở xa không về được, nên trong buổi hội lớp đó, mình có gọi điện thoại về. Được nói chuyện với nhiều bạn bè, sau hơn một phần ba thế kỹ xa cách. Mình rất vui và xốn xang nhớ. Sau đó có xin số điện thoại của nhiều người, để có dịp gọi về thăm hỏi.

Người mình gọi về đầu tiên là con Hoàng Thị Lệ, tức là Lệ Hoàng. Lớp cũ của mình có hai Lệ. Là Lệ Hoàng và Cẩm Lệ. Nhưng hồi đó bọn trời đánh tụi mình ít khi gọi theo kiểu Thầy Cô thường gọi, mà bọn mình thường gọi theo cách dân dã là Lệ Cấn và Lệ Đát. Quê mình vậy đó, cứ gọi tên con kèm theo tên Cha cho nó dễ phân biệt con cái nhà ai hehehe....

Trong bọn con gái lớp 10K, con Lệ Hoàng, con Lưu, con Lý Đỗ, con Bé Lư..là những đứa mình thân nhất. Đặc biệt là con Lệ Hoàng. Ngày ấy vì chữ viết không ai đọc ra, nên mình thi tốt nghiệp bị trượt. Bọn cùng lớp thi đậu đi học chuyên nghiệp hết. Mình học lại lớp 10 với tụi thằng Hào Bớt, là Bloger Sao Hồng nổi tiếng bây giờ, được đâu mấy tháng thì bỏ học, vì hoàn cảnh gia đình.

Lúc đó mình về đốt lò gạch và nấu vôi, lặn cát cho HTX thủ công nghiệp Lệ Bình. Được đâu gần một năm sau. Đùng đùng nghe tin con Lệ Hoàng đang dạy học trong Quảng Trị về nghỉ đẻ ở nhà. Mình là đứa còi cọc nhất lớp. Thiệt tình khi nghe tin con Lệ Hoàng lấy chồng đẻ con, mình thấy ngồ ngộ. Vì khi đó mình vẫn như thằng con nít, đi chân đất, mặc quần thủng đít và vẫn con chơi cù, chơi đáo và chơi súng ống bốc làm cây hóp bắn bằng hột chập mầu.
  
Biết tin con Lệ về nghỉ đẻ, nên có ý định đến thăm hắn. Nghĩ nó bi chừ đã làm Mẹ rồi, thì mình cũng phải chững chạc cho ra người lớn, nên cứ loay hoay chọn áo quần mãi mà chả có cái nào còn lành, chỉ duy nhất còn cái quần tà lỏn là không thủng đít mà thôi. Giày dép cũng không có, cho nên mình mượn của Ba mình đôi giày vải Bộ Đội, rồi đóng quần tà lỏn về dưới Quảng Cư thăm con Lệ.

Khi ấy con Lệ mới đẻ con còn trong tháng, nên không ra tiếp mình, mà ngồi trong buồng nói chỏ ra. Mình hỏi hắn, răng mi lấy chồng sớm rứa?. Con Lệ nói, biết mô hè. Mình lại hỏi, lấy chồng bui(vui)không. Lệ nói, biết mô hè. Mình lại hỏi, đẻ dọc(mệt) không?. Lệ trả lời, dọc dưng mà bui. Mình không biết bui ra răng, ngồi gật gù, ừa ừa..bui hè..bui hè...Hồi lâu, con con Lệ khóc, con Lệ ru: „Hò ơi...đã yêu nhau thì yêu cho trót, cho ngọt, cho bùi...cho có tình ơ thương, đừng như con thỏ nọ nó đứng đầu truông, khi vui thôi đà chợn bóng...khi buồn ngắm ơ...ơ...ơ..trăng hò ơ...“. Quê mình rứa đó, là dân sông nước nên ru con cũng hò như chèo đò trên sông.

Mình nghe con Lệ ru con, không biết tại sao lại mũi lòng, nên không chào con Lệ mà lầm lũi ra về. Rồi từ đó biệt tăm cho đến bây giờ không gặp lại con Lệ Hoàng lần nào. Hôm đó mình mũi lòng khi nghe con Lệ ru con, ra gốc cây cừa(cây sanh) trên bến sông nhà anh Hộ. Ngồi vắt vẻo trên một nhánh cừa xõa rễ xuống dòng Kiến Giang, mình ngồi khóc ngon ơ, hu..hu..Mạ ơi, tình thương là răng hả Mạ...ơi.

Hôm gọi điện thoại về cho con Lệ, hỏi hắn, bi chừ mi mần chi. Lệ trả lời, tau nghỉ hưu rồi, chừ ở dzà chự cháu chứ mần chi mô. Xa quê mấy chục năm, nên tiếng quê cũng có phần sao nhãng. Nghe con Lệ trả lời, mình phải chạy bộ nhớ xoành xoạch mới hiểu là con Lệ nói, mình nghỉ hưu rồi, bây giờ chỉ ở nhà giữ cháu chứ không làm gì cả. Mình hỏi, mi có cháu ngoại rồi à. Hắn nói, có lâu rồi, mấy đứa luôn, còn mi thì răng. Mình nói, tau bi chừ mới bập bẹ học yêu hehehehe..... Lệ lại hỏi, hồi học, mi ngu rứa răng chừ mi thơ văn dữ dội rứa hè. Mình nói, nhờ mi đó. Nhờ răng?. Thì nhờ cái hồi tau còn mặc quần lủng đít, đến thăm mi đẻ con, nghe mi hò mái đẩy ru con, nên bi chờ hắn thấm vô máu thành ra thơ ra văn chơ răng. Lệ cười, mi chỉ có cái nói trẹp(bốc phét) thì tài.

Nói thì như nói đùa, nhưng có lẽ là vậy, có lẽ cái điệu hò khoan, hò hụi Lệ Thủy cùng với sông nước Kiến Giang chảy vào trong máu thịt của mình, nên bây giờ tôi mới ghiền Lục Bát như vậy.

Hôm tuần trước, có một quán Trà Đạo của người Nhật, mới mở ở vườn hoa Dammtor. Mời mình làm việc giới thiệu Trà Việt vào tối thứ Sáu mỗi tuần. Khi ký hợp đồng làm việc, họ không hỏi về gì lý lịch cá nhân cả, chỉ hỏi là thuộc nhóm máu nào. Nghe nói người Nhật nhận người làm chú trọng nhất là nhóm máu. Nghe họ hỏi vậy, mình trả lời là thuộc nhóm máu Lục Bát. Họ hỏi, Lục Bát là nhóm máu gì. Mình cười, ứng khẩu luôn:

Điếu Ngư đài, Điếu Ngư đài
Của ai, ai đã, của ai bây giờ
Ngỡ rằng đạt ngộ ngu ngơ
Mà sao máu bật mím bờ môi căm.

Mấy thằng Nhật, cớ trơ mắt thao láo ra nhìn. Mình cười phơ phớ rồi về, bụng bảo dạ, Trà Đạo cứt gì mà không biết Lục Bát, thì sao là gọi là Trà Đạo được... hehehehe....

No comments:

Post a Comment