Từ
khi còn là một tay Thiếu tá tiểu đoàn trưởng, Thiệu đã có một cuộc tình
thi vị, lãng mạn với cô gái quê nghèo khó bên bến sông Cầu – Phú Yên.
Vì cuộc tình này mà sau đó, khi biết nàng Oanh ở bến Sông Cầu thành bồ
nhí của một tay cấp dưới của mình, Thiệu đã thẳng tay vùi dập công danh
của tay cấp dưới dám “trêu gan Tổng thống”.
Nàng Oanh, cô gái lai Tây ở bến sông cầu Phú Yên
Năm
1954, Nguyễn Văn Thiệu lúc đó là Thiếu tá, tiểu đoàn trưởng một tiểu
đoàn địa phương quân đóng tại Sông Cầu, Phú Yên. Mỗi ngày vị Thiếu tá
tiểu đoàn trưởng bảnh trai, oai vệ đều có dịp đi ngang bến Sông Cầu và
trong một lần rất tình cờ, Thiếu tá Thiệu đã gặp một cô gái rất đẹp, có
gương mặt lai Tây, da trắng, dáng cao, rõ ràng là một hoa khôi trong
vùng.
Ngay lần gặp đầu tiên, Thiếu tá Thiệu đã “kết mô đen”
cô gái lai Tây đẹp ngời ngời này. Cất công tìm hiểu gia thế cô gái,
Thiệu được biết cô là con gái của một góa phụ, người địa phương, gia
cảnh nghèo khổ. Cô gái tên Oanh nên thường được gọi là nàng Oanh.
Sau
vài lần lui tới viếng thăm, Thiếu tá Thiệu chiếm được cảm tình của
người đẹp và bà mẹ nghèo lam lũ. Dưới mắt hai mẹ con, viên Thiếu tá tiểu
đoàn trưởng oai vệ, đẹp trai, người Phan Rang nói được hai thứ tiếng
Pháp, Anh lưu loát là một mẫu đàn ông lý tưởng.
Do đó việc nàng Oanh từ chỗ cảm phục đi đến yêu say đắm viên Thiếu tá đẹp trai chỉ là “một việc phải đến đã đến”.
Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu
Ngược
lại Thiếu tá Thiệu dù đã có vợ là Mai Anh ở nhà, nhưng là người lính
trong thời chiến, rày đây mai đó chẳng biết sống chết thế nào, lại xa vợ
con, thiếu thốn tình cảm nên trước một cô gái trẻ trung, xinh đẹp như
nàng Oanh chẳng khác nào một thỏi nam châm có sức hút mãnh liệt trái tim
hạn hán của chàng lính trẻ xa nhà, thiếu thốn tình cảm.
Và chuyện gì phải đến đã đến, họ trở thành một đôi tình nhân hết sức lãng mạn của những đêm trăng đẹp tại bến Sông Cầu.
Giữa
lúc cuộc tình của viên Thiếu tá tiểu đoàn trưởng và cô gái lai Tây tại
bến Sông Cầu ngày càng trở nên thắm thiết thì đùng một cái, Thiếu tá
Thiệu được lệnh chuyển quân.
Thời
gian chia tay ngắn ngủi, nàng Oanh cũng chỉ biết tin theo những lời thề
non, hẹn biển của viên Thiếu tá hứa chắc như đinh đóng cột rằng sẽ quay
trở lại bến Sông Cầu một ngày không xa.
Nhưng
rồi không biết bao nhiêu mùa trăng treo trên bến Sông Cầu, có một người
con gái vẫn luôn mong ngóng bóng hình viên Thiếu tá quay trở lại mà
hình bóng ấy vẫn mãi mịt mù, chẳng khác nào bóng chim tăm cá.
Cuộc chia tay đầy nước mắt
Thời
cuộc biến chuyển, Thiếu tá Nguyễn Văn Thiệu cũng bị xoay theo những cơn
lốc lịch sử và cuộc đời binh nghiệp nay đây mai đó theo những cuộc hành
quân vạn dặm mà mỗi ngày mỗi xa hình bóng cô gái ở bến Sông Cầu đã từng
khóc hết nước mắt trong ngày chia tay.
Giờ
đây, Thiếu tá Thiệu đã thăng Trung tá, có lẽ ông ta cũng chẳng còn nhớ
gì đến ánh mắt của nàng Oanh, bom đạn chiến tranh đã xóa nhòa tất cả và
trái tim của Trung tá Thiệu giờ là Trung đoàn trưởng chắc cũng không còn
khoảng trống để chứa tình cảm của cô gái mà hình bóng đã nhạt nhòa ở
tận cuối chân trời.
Huống
chi con đường binh nghiệp của Nguyễn Văn Thiệu lúc đó đang gặp thuận
lợi, còn có cơ hội để tiến xa trong tương lai mà đối với Thiệu, công
danh sự nghiệp là trên hết, tình cảm chỉ là chuyện gia vị của một bữa ăn
đời thường trên bước đường binh nghiệp.
Quả
nhiên, thời cuộc biến chuyển rất nhanh sau năm 1954, Bảo Đại bị truất
phế, Ngô Đình Diệm từ Thủ tướng lên làm Tổng thống của nền đệ nhất cộng
hòa, Nguyễn Văn Thiệu cũng như nhiều sĩ quan binh lính của Pháp chuyển
sang lính của Việt Nam Cộng Hòa và năm 1955.
Thiệu
thăng cấp Đại tá, giữ chức Chỉ huy trưởng trường Võ bị Đà Lạt, một
trường “đại học” chuyên đào tạo sĩ quan chuyên nghiệp mà sinh viên phải
tốt nghiệp tú tài đôi mới được gọi vào học, khi ra trường được móc luôn
lon Thiếu úy không qua cấp chuẩn úy như sĩ quan trừ bị Thủ Đức và có thể
lên tới cấp Tướng.
Năm
1962, Nguyễn Văn Thiệu giữ chức Sư đoàn trưởng Sư đoàn 5 Bộ binh. Và
chỉ 1 năm sau đó, 1963, Nguyễn Văn Thiệu tham gia vào nhóm tướng lãnh
đảo chánh kéo quân về vây Đinh Độc Lập lật đổ Ngô Đình Diệm.
Cuộc
đảo chánh thành công, anh em Diệm Nhu bị giết, Nguyễn Văn Thiệu cũng
đóng góp công lao vào vụ lật đổ này nên được phong Tướng rồi nhảy luôn
vào chính trường và chỉ một thời gian sau, do biến chuyển của thời cuộc,
Nguyễn Văn Thiệu lên làm Quốc trưởng của nền đệ nhị cộng hòa.
Nấc
thang danh vọng và quyền lực của Thiệu như vậy là đã lên đến tột đỉnh.
Lúc này chắc chắn Nguyễn Văn Thiệu chẳng còn nhớ gì đến nàng Oanh ở bến
Sông Cầu ngày xưa.
Cơ hội gặp lại nàng Oanh
Khi Nguyễn Văn Thiệu làm Quốc trưởng thì thời đó (1965-1967) tỉnh trưởng Phú Yên là Trung tá Trần Văn Hai, biệt danh Hai “trề”. Trần Văn Hai quê Cần Thơ, được tiếng là một sĩ quan thẳng thắn, không nịnh bợ, hết lòng vì nhiệm vụ.
Phú
Yên thuộc vùng 2 chiến thuật mà tư lệnh vùng 2 là Trung tướng Vĩnh Lộc -
một sĩ quan thuộc hoàng tộc, anh em với Bảo Đại và rất thân cận với Bảo
Đại, khi trở thành sĩ quan Quân lực Việt Nam Cộng Hòa thời Ngô Đình
Diệm, cũng là một tướng lãnh thân Diệm và có nhiều thế lực.
Là
tư lệnh vùng 2, tức tướng vùng, Vĩnh Lộc chẳng khác nào một ông vua
không ngai, chỉ đứng sau Phủ Đầu Rồng và chỉ huy tối cao Nguyễn Văn
Thiệu.
Vĩnh
Lộc ỷ thế tướng vùng nên khi đi thăm thú đâu đó, nhất là các đơn vị
đóng quân ở Tây Nguyên thường biểu lộ tính ngông nghênh không thèm đi ô
tô mà… cưỡi voi cho nó “sốc”. Bởi vậy nên khi nói đến Vĩnh Lộc, người ta cũng kêu luôn biệt danh của viên tướng ngông nghênh này là “Anh cả Trường Sơn”.
Một hôm Vĩnh Lộc bất ngờ gọi cho Trần Văn Hai, tỉnh trưởng Phú Yên đích thân mang “công xa” của tỉnh trưởng ra sân bay đón ca sĩ Minh Hiếu, “người yêu bé nhỏ” của mình rồi đưa về dinh tỉnh trưởng nghỉ ngơi, tiếp đãi trọng hậu để chờ Vĩnh Lộc vào sau do bận việc.
Tỉnh trưởng Hai “trề” dư biết ca sĩ Minh Hiếu là ai, đóng vai trò gì với Trung tướng Vĩnh Lộc, cấp trên trực tiếp của mình. Nhưng Trung tá Hai “trề” cũng ngông nghênh không kém Vĩnh Lộc, khi nhận được lệnh đã nổi máu điên, chỉ chấp hành có một nửa lệnh trên.
Thay vì dùng công xa của tỉnh trưởng ra sân bay đón người đẹp cho hoành tráng, Hai “trề”
dùng xe riêng của mình ra đón, và thay vì đưa nàng Minh Hiếu thẳng về
dinh tỉnh trưởng cho long trọng, lại cả gan vứt người đẹp ở một khách
sạn sang trọng nằm trên đường Lê Thánh Tôn thị xã Tuy Hòa.
Ca sĩ Minh Hiếu lúc đó đang nổi tiếng như cồn, bài tủ của cô ca sĩ này là bài “Quen nhau trên đường về” và là người yêu của ca sĩ Nhật Trường tức nhạc sĩ Trần Thiện Thanh.
Chính vì bị ông tướng vùng 2 Vĩnh Lộc dùng uy quyền “cuỗm” mất người yêu nên Trần Thiện Thanh lúc đó chỉ là một hạ sĩ quan Tâm lý chiến vừa thất tình, vừa oán hận đã sáng tác bài “Hoa trinh nữ” để than thân trách phận, đồng thời trách luôn cả nàng Minh Hiếu đã tham tướng, bỏ lính… vì vậy trong bài “Hoa trinh nữ” đã có câu: “Tôi không phải là vua nên mộng ước thật bình thường”.
“Vua” ở đây ám chỉ “vua không ngai" Vĩnh Lộc “Anh cả Trường Sơn”. Khi Vĩnh Lộc vào tới Phú Yên, gặp nàng Minh Hiếu, người đẹp liền tỉ tê, trách móc việc bị Hai “trề” xem thường sau đó rồi giận dỗi bỏ về Sài Gòn.
Mất hứng, lại bị bẽ mặt với người đẹp, Vĩnh Lộc đã nổi điên lấy cớ Hai “trề”
làm tỉnh trưởng chẳng được cái tích sự gì, để cho Việt Cộng đánh Phú
Yên tơi bời rồi… cách chức tỉnh trưởng Phú Yên, chuyển ra đơn vị chiến
đấu ngoài mặt trận.
Người thay thế Hai “trề”
giữ chức tỉnh trưởng Phú Yên là Trung tá Trần Văn Bá. Và đây là cơ hội
để Nguyễn Văn Thiệu tìm lại nàng Oanh, người đẹp ở bến Sông Cầu.
Tìm lại người xưa
Trung
tá Trần Văn Bá chẳng phải ai xa lạ, lúc Nguyễn Văn Thiệu làm Tiểu đoàn
trưởng, đóng quân ở bến Sông Cầu Phú Yên thì Trần Văn Bá mới là Trung úy
Tiểu đội phó, thuộc cấp của Tiểu đoàn trưởng Nguyễn Văn Thiệu.
Năm 1971, sau khi xích mích với Nguyễn Cao Kỳ, Nguyễn Văn Thiệu “độc diễn” ứng cử Tổng thống. Màn độc diễn… có một không hai này thành công tốt đẹp, Nguyễn Văn Thiệu “lên ngôi”.
Nhân
lúc tỉnh trưởng Phú Yên còn khuyết người, Nguyễn Văn Thiệu đưa luôn
Trần Văn Bá bấy giờ là Thiếu tá thăng luôn Trung tá lên ngồi ghế tỉnh
trưởng Phú Yên.
Bởi
Trần Văn Bá là con của bác sĩ Trần Văn Chẩn - Giám đốc Bệnh viện Mỹ
Tho, vừa là thuộc cấp cũ, vừa là họ hàng với bà Mai Anh, vợ của Nguyễn
Văn Thiệu, không ai có đủ chuẩn để ngồi vào ghế này hơn Trần Văn Bá.
Sau đó không lâu, Nguyễn Văn Thiệu có chuyến kinh lý Phú Yên. Khỏi phải nói, “đệ tử ruột” Trần Văn Bá đã tổ chức đón tiếp Nguyễn Văn Thiệu long trọng đến cỡ nào.
Tại
dinh tỉnh trưởng, đang trong buổi đại tiệc tiếp đón Tổng thống diễn ra
tưng bừng, đầy khí thế bỗng dưng Nguyễn Văn Thiệu quay qua hỏi Trần Văn
Bá một câu bất ngờ, khó đỡ:
- Cô Oanh ở bến Sông Cầu bây giờ ra sao, có còn ở chỗ ngày xưa không?
Trần
Văn Bá đang nhậu, mặt đỏ như mặt trời mọc bất ngờ nghe câu hỏi trên
bỗng dưng tái mét, xanh như đít nhái. Bởi hơn ai hết, khi còn là thuộc
cấp của Thiếu tá Tiểu đoàn trưởng Nguyễn Văn Thiệu thủa đóng quân tại
bến Sông Cầu, Trần Văn Bá biết mối tình thắm thiết giữa Thiệu và cô gái
lai Tây thường được gọi thân mật là nàng Oanh.
Nhưng
rồi Thiệu chuyển quân ra mặt trận, bỏ nàng Oanh ở bến Sông Cầu vò võ
đợi trông, chẳng biết bao giờ người xưa trở lại nên sau đó nàng Oanh đã
lấy một anh lính địa phương quân làm chồng. Anh này tên Hoanh, chẳng may
anh Hoanh tử trận.
Thực
hiện chính sách đối với gia đình thương binh, tử sĩ của chính Nguyễn
Văn Thiệu ban hành, Trần Văn Bá tìm nàng Oanh vợ của tử sĩ đưa về dinh
tỉnh trưởng làm điện thoại viên, trực điện thoại văn phòng tỉnh trưởng.
Cô
gái ở bến Sông Cầu vẫn đẹp rực rỡ, không chỉ là một bông hoa tươi thắm
trang trí cho văn phòng tỉnh trưởng mà còn là thư ký riêng, nhân tình
của Trung tá Tỉnh trưởng Trần Văn Bá.
Rồi theo thời gian, từ vai trò nhân tình, tiến lên một bước thành “vợ bé”,
cuối cùng thì nàng Oanh ở bến Sông Cầu, từng là người yêu của Nguyễn
Văn Thiệu đã sinh cho Tỉnh trưởng Trần Văn Bá một cậu con trai kháu
khỉnh.
Thế
mới rắc rối. Trần Văn Bá lo cuống cuồng, sợ chuyện đổ bể, tới tai bà vợ
dữ dằn, máu ghen còn hơn Năm rado vợ của Trung tá Thức công binh tạt
axít vũ nữ Cẩm Nhung thì ít mà sợ Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu phát hiện
thì nhiều. Bởi nếu Thiệu phát hiện ra chuyện này thì cuộc đời, sự nghiệp
của Bá chắc chắn sẽ tan thành mây khói.
Trần Văn Bá cũng tiêu đời như Trần Văn Hai
Nàng
Oanh ở bến Sông Cầu lại không ngây thơ, trong lúc Trần Văn Bá muốn ém
nhẹm sự việc tày đình thì người đẹp lại muốn công khai hóa chuyện Trần
Văn Bá ăn ở với mình để làm áp lực vòi vĩnh tiền bạc và quyền lợi.
Nàng
Oanh đi đâu cũng ẵm con theo, công khai nói đó là con của ông tỉnh
trưởng và yêu cầu Bá làm khai sinh cho con trai đứng tên cha hẳn hoi.
Ông
tỉnh trưởng biết đã “vào tròng” thì đã muộn nên mọi yêu sách của nàng
Oanh bến Sông Cầu đều được đáp ứng đầy đủ kể cả việc mua một ngôi biệt
thự, đầy đủ tiện nghi cho hai mẹ con nàng Oanh ở chỉ với mục đích nàng
Oanh đừng làm ầm ĩ chuyện Bá trót lỡ dại nên gây ra thảm họa khó lường
mà thôi.
Nhưng
cái mà Bá không lường nổi là Nguyễn Văn Thiệu sau bao nhiêu năm tháng
vật đổi sao dời, hoàn cảnh đổi thay, biến cố dồn dập, tưởng rằng khi lên
đến tuyệt đỉnh danh vọng và quyền lực, Thiệu không còn tâm trí và thời
gian để nhớ chuyện xưa, một mối tình qua đường với cô gái ở bến Sông Cầu
xa lắc.
Thế
mà Thiệu vẫn nhớ và Trần Văn Bá biết ngày tàn của mình đã tới, nhưng
với bản chất xảo trá, ham danh lợi và quyền lực, Trần Văn Bá không thể
bó tay ngồi chờ chuyện xảy ra mà phải lật ngược tình thế.
Thiệu
đả hỏi thế tức là chưa biết mối quan hệ chết người giữa hắn và nàng
Oanh ở bến Sông Cầu nên Bá còn hy vọng để lấp liếm. Thế là Bá tạm yên
tâm, tìm cách nói cho qua chuyện với hy vọng trên cương vị Tổng thống,
bây giờ Thiệu sẽ không tìm hiểu sâu chuyện này và nhanh chóng bỏ qua.
Suốt
những ngày sau đó, Trần Văn Bá cuống cuồng lo tìm đủ mọi cách để che
mắt Thiệu và để Thiệu không còn những ý nghĩ bất chợt về nàng Oanh bên
bến sông Cầu.
Nhưng
Bá đã lầm, câu hỏi của Nguyễn Văn Thiệu không phải một câu hỏi vu vơ.
Thiệu cũng không bao giờ bỏ qua những nghi vấn trong đầu mình. Bằng
quyền lực và nhiều tai mắt ở tại dinh tỉnh trưởng của Trần Văn Bá, ít
lâu sau Thiệu đã biết tỏng mọi chuyện và nổi điên lên vì tay “đệ tử ruột” lại dám cả gan “phỗng tay trên” … đĩa mứt gừng của mình xơi lén.
Bằng
nhiều lý do có cơ sở, Nguyễn Văn Thiệu đã lần lượt đánh cho Trần Văn Bá
tơi tả và cuối cùng cách chức tỉnh trưởng Phú Yên của Trần Văn Bá khiến
hắn ôm hận mà chẳng biết làm sao để rửa hờn, bởi kình địch và tình địch
của Bá lại là…Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu.
Cuối cùng Trần Văn Bá chỉ còn cách ngước cổ lên trời bắt chước Chu Du của Đông Ngô mà than ai oán rằng: “Trời đã sinh Bá tại sao còn sinh Thiệu”? Một câu hỏi thậm ngu!.
Đoạn kết của nàng Oanh ở bến sông Cầu
Sau
khi Trần Văn Bá bị cách chức tỉnh trưởng Phú Yên, bị Nguyễn Văn Thiệu
chơi cho thân bại danh liệt, công danh sự nghiệp, kể cả con đường binh
nghiệp cũng tiêu vong thì nàng Oanh ở bến Sông Cầu không còn lý do gì để
yêu sách nọ kia với Trần Văn Bá nữa.
Nguyễn
Văn Thiệu hạ Trần Văn Bá vì tội dám trêu gan Tổng thống chứ chẳng phải
vì mục đích muốn chiếm lại nàng Oanh ở bến Công Cầu.
Bởi
lẽ, trong mắt Thiệu, nàng Oanh bây giờ không còn là nàng Oanh ngây thơ,
trong sáng của ngày xưa lúc gạt lệ chia tay Thiếu tá Thiệu dưới bóng
trăng huyền ảo nơi bến Sông Cầu lãng mạn, đầy tình tứ mà là một phụ nữ
đã có con với một anh lính quèn, rồi còn sống “già nhân nghĩa non vợ chồng” với Trần Văn Bá - viên tỉnh trưởng thuộc quyền của mình. Kịch đã hạ màn thì vai diễn cũng chấm dứt.
Chỉ
khổ cho nàng Oanh, không còn là bồ nhí của Trần Văn Bá, lại không thể
nào nối lại tình xưa nghĩa cũ với Nguyễn Văn Thiệu, cuộc đời nàng Oanh
đang sống trong nhung lụa bỗng chốc mất tất cả.
Về
sau, nghe đâu nàng Oanh ở bến Sông Cầu lại lấy thêm một đời chồng nữa,
đó là ông N.H.T, dân biểu chế độ cũ sống tại Phú Yên. Đến năm 1990, ông
dân biểu này cùng nàng Oanh xuất cảnh sang Mỹ theo diện HO nhưng qua Mỹ
rồi thì đường ai nấy đi. Từ đó nàng Oanh ở bến Sông Cầu cũng mất tăm,
biệt dạng.
- Từ Kế Tường
No comments:
Post a Comment